Thiên Mệnh Chí Tôn


"Giáo... Giáo sư Thẩm?"

Tô Mộc Vũ khẽ gọi.

"Hả? Mộc Vũ, sao vậy?"

Giáo sư Thẩm hòa nhã cười hỏi.

"Cổ của thầy hình như xuất hiện một biểu tượng?"

Nếu ở tình huống khác, Tô Mộc Vũ khẳng định sẽ cho răng đây là vết mẩn xuất hiện sau khi gãi ngứa.

Nhưng kì lạ ở chỗ, vết mẩn này trông rất quen.

Cho nên theo bản năng cô liền thắc mắc.

"Biểu tượng? Mộc Vũ, em đang nói gì vậy?"

Giáo sư Thẩm cười khổ.

Tô Mộc Vũ càng khẳng định, cái biểu tượng này chính là mặt dây chuyền hình mặt trời trong gói bưu phẩm.

"Thật đó giáo sư Thẩm, nó giống y chang một cái mặt dây chuyền!"

Tô Mộc Vũ nhất thời cảm thấy hơi hoang mang.

Mọi người có mặt tại đó đều nhìn nhau.

Đồng loạt lôi ra những mặt dây chuyền giống nhau.

"Hả? Thì ra ai cũng có sao?"

Tô Mông Mông nói.

"ô"

Sắc mặt giáo sư Thẩm chợt thay đổi, liền lấy cái mặt dây chuyền trong tay Tô Mộc Vũ tới xem xét, rồi lại nhìn một lượt mặt dây chuyền trong tay những người khác.

Sắc mặt ông đột ngột tái đi.

"Mộc Vũ, biểu tượng phía sau cổ tôi, thật sự giống cái này như đúc sao?"

Giáo sư Thẩm giống như gặp phải sự tình gì kinh thiên động địa, vội hỏi. Tô Mộc Vũ cũng không hiểu đầu đuôi gì, gật đầu.

"Ôi trời, tôi tưởng đây là biểu tượng chỉ có thành viên quan trọng mới có, không ngờ tất cả mọi người đều có?"

"Giáo sư Thẩm, cái này rốt cuộc là gì? Hôm qua em mới nhận được, có người gởi bưu điện đến!"

Thấy biểu hiện trên mặt của giáo sư Thẩm không mấy lành, mọi người ai cũng lo lắng.

Dù sao cũng đã nửa đêm, ở trên biển vắng, tuy rằng có nhiều người, nhưng mà không khí có chút quỷ dị.

"Nó lại tái xuất rồi, không ngờ, mục tiêu lần này lại là chúng ta!"

Giáo sư Thẩm run rẩy nói.

"Giáo sư Thẩm, thầy nói vậy nghĩa là sao?" Tô Mộc Vũ hỏi.

"Tôi... tôi sai rồi, là tôi hại các eml"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn