Thiên Mệnh Chí Tôn


Lại nói đến chuyện sau khi Trần Khiêm ngồi xuống.

Anh vừa mới gửi cho chị gái một tin nhän xong.

"Thật là, từ lúc nào ngày lễ lớn của nhà họ Trần mấy người lại trở nên không nghiêm túc như vậy, kẻ nào cũng có thể vào đây ngồi à, nhìn cái dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của tên kia kìa!"

Người lên tiếng là một cô gái ngồi bên cạnh Trần Khiêm.

Trên mặt cô ả bôi son trát phấn dày cộm.

Cô ta liếc nhìn Trần Khiêm bằng con mắt dè bỉu.

"Hừ, tôi còn tưởng rằng được gả vào nhà họ Trần tiếng tăm lừng lẫy, thì mình sẽ chỉ gặp những nhân tài xuất chúng, những vị lãnh đạo tài hoa hơn người, không ngờ lại phải ngồi cùng bàn với một kẻ tầm thường như vậy đây!"

Cô ả nhỏ giọng càu nhàu.

Hiển nhiên, cô ả là con dâu được gả vào nhà họ Trần, chỉ là chướng mắt với Trần Khiêm, cảm thấy phải ngồi cạnh Trần Khiêm khiến cô ta vô cùng mất mặt.

Nên mới cố ý nói bóng nói gió những lời này cốt cho Trần Khiêm nghe thấy.

"Được rồi, bớt nói vài câu đi, tuy rẵng ai ai trong dòng họ cũng là đại gia lắm tiền nhiều của, nhưng cũng không thiếu những kẻ kiến thức hạn hẹp, thậm chí có người còn có tư tưởng của lũ cửa nhỏ nhà nghèo, cho nên em đừng quan tâm quá làm gì!"

Chồng cô ả giải thích.

Dễ nhận thấy ông chồng họ Trần này cũng cảm thấy ngồi cũng Trần Khiêm thực sự quá mất mặt.

Vài người nói chuyện với nhau, đều là những lời cười nhạo sau lưng Trần Khiêm.

Bởi vì mấy cô gái nhóm Trần Băng Băng ngồi ngay bên cạnh Trần Khiêm.

Hơn nữa hai vợ chồng này cũng trò chuyện rất †o tiếng.

Cô ấy lập tức nhíu mày nói: "Phường ong bướm lả lơi mà cũng xứng lên giọng dạy bảo người nhà họ Trần chúng ta cơ đấy, cũng không tự biết điều đi soi xem bản thân là hạng người gì!"

"Cô nói cái gì? Cô nói ai ong bướm lả lơi cơ?"

Cô ta vừa nghe mấy lời này liền biết Trần Băng Băng đang xiên xỏ mình, lập tức lạnh giọng hỏi lại.

"Nói ai người đó không tự biết sao? Còn giả vờ trong sạch cái nỗi gì!"

Cô gái trẻ ngồi bên này cũng cười lạnh nói. Thoạt nhìn giống như đã có ân oán từ trước. "Được rồi, đừng có cãi nhau với bọn họ!"

Lúc này người đàn ông kịp thời lên tiếng khuyên can bà vợ của mình.

"Hừ, anh mở to mắt ra mà xem, cả cái nhà họ Trần lớn như vậy nhưng anh tuyệt nhiên không có địa vị, không có một chút tiếng nói gì. Hai con nhóc đó chỉ là hai con oắt con thôi, chuyến đi ra nước ngoài lần trước, hai người bọn họ được hưởng thụ phục vụ cao cấp nhất, còn hai vợ chồng chúng ta, chỉ được phục vụ ở cấp khách quý mà thôi, kém hơn hai con ranh đó hẳn một cấp bậc! Bây giờ chúng lại nói em như vậy như vậy, thế nhưng anh cũng không dám bác bỏ lời của bọn chúng!"

Cô gái kia tức tối nói.

"Haizzz, anh cũng không có cách nào mà, ai bảo chi nhà nó lớn hơn chi nhà chúng ta một bậc cơ chứ, quy định của nhà họ Trần chúng ta nhiều vô số kể, cấp bậc với chi được chia rất rõ ràng, bởi vì chỉ chính là đại diện cho vai vết"

"Giống như cậu chủ vậy, ngay cả ông nội của anh có gặp cậu ấy thì cũng phải khom lưng cúi chào!"

Người đàn ông bất đắc dĩ giải thích.

"Cậu chủ Trần thì sao?

Anh có biết cậu ấy không?

Anh phải năng làm quen tiếp xúc với cậu chủ Trần, cậu ấy sau này sẽ trở thành người thừa kế của cả nhà họ Trần đói"

Người phụ nữ vội vàng nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn