Thiên Mệnh Chí Tôn


Vậy mà cậu ta gọi Trần Hiểu là chị sao, cậu ta là ai?

"Ai làm? Ngay cả cậu chủ của nhà họ Trần cũng dám sỉ nhục, tôi thấy kẻ đó chán sống rồi!"

Trần Hiểu tức giận quát lên, khiến cho tất cả người nhà họ Trần đứng quanh đó đều phải sợ run.

Mà con ngươi của Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng trợn ngược.

Vẻ mặt không thể nào tin được.

Gì cơ?

Cậu chủ nhà họ Trần?

Cậu ta... cậu ta lại là cậu chủ nhà họ Trần sao?

Mọi suy nghĩ của Đinh Hương Nhỉ như nổ tung.

"Tôi... Cô chủ, xin lỗi, tôi... tôi không biết!"

Đỉnh Hương Nhi lắc đầu liên tục.

"Cô? Cút ra chỗ khác cho tôi!"

Trần Hiểu lạnh lùng nói.

"Được được được, tôi đi ngay lập tức!"

Đỉnh Hương Nhi biết mình chọc phải tổ kiến lửa nên cũng không dám ở lại lâu, vội vàng xoay người định chạy trốn.

"Đứng lại! Tôi nói là xéo đi, chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc lại một lần nữa hay sao?” Trần Hiểu lại nói.

Vừa nghe thấy chữ xéo này, Đinh Hương Nhi trong nháy mắt hiểu ra ý nghĩa ngay.

Xéo ra khỏi nhà họ Trần, từ nay về sau không còn là người của nhà họ Trần nữa.

Tuy rằng hối hận, nhưng cảm xúc lớn nhất của Đinh Hương Nhi bây giờ chính là hoảng loạn.

Cuối cùng, ở trước mặt của tất cả mọi người, Đỉnh Hương Nhi nằm soài ra mặt đất, thật sự lăn từng vòng từng vòng ra bên ngoài.

"Đi thôi Tiểu Khiêm, chúng ta đi lên trên!"

Trần Hiểu lúc này mới cười nhìn về phía Trần Khiêm.

Mà mấy người Trần Băng Băng, ai nấy đều lấy tay che miệng, không dám thở lớn tiếng.

Vừa nấy còn tưởng rằng anh hiền lành dễ tính, vì vậy Trần Băng Băng bày trò trêu chọc anh, còn bắt anh đứng nhặt bóng cho mình suốt hai mươi phút.

Thế nhưng thân phận thật của anh thật là khiến người ta phải sững sờ!

"Hóa ra cậu ấy là cậu chủ nhà họ Trần - Trần Khiêm!"

Theo từng bước chân lên đài cao của Trần Khiêm, tiếng bàn luận cũng sôi nổi hẳn lên.

Sát đó là tiếng võ tay như sấm dậy.

Cậu Trần trở về rôi!

Hai vợ chồng Trần Cận Đông cũng vô cùng vui mừng, không có gì vui bằng việc bọn họ có thể nhìn thấy con trai mình trở về.

"Ba! Mẹt"

Trần Khiêm nhìn thấy ba và mẹ đã không được gặp suốt một năm nay đang gần ngay trước mắt mình, lập tức mắt ngấn nước, vội nhào về phía hai người thân yêu.

"Con trai, con đã trở về, nhà chúng ta từ nay về sau cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi!"

Trần Cận Đông vỗ vỗ vai Trần Khiêm.

Tâm sự việc nhà, đương nhiên nói mãi không hết chuyện.

"Được rồi Tiểu Khiêm, mấy năm nay cha mẹ vẫn luôn nuôi con ở bên ngoài theo phương pháp nuôi nghèo, có một người, cho tới bây giờ còn chưa có cơ hội giới thiệu cho con!"

Lúc này, mẹ Trần Khiêm bà Dương Ngọc Bình kéo cánh tay của Trần Khiêm, nhìn về một cô gái nét mặt ửng đỏ đang tươi cười đứng bên cạnh.

"Mẹ, lúc nãy chúng con đã gặp nhau rồi!"

Lúc này chị Lam nhìn Trần Khiêm, đứng dậy, dịu dàng nói.

"Mẹ?"

Nghe thấy chị Lam này lại gọi mẹ của mình là mẹ, Trần Khiêm vô cùng sửng sốt...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn