Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng nhìn thấy dáng vẻ định tận tay trải giường chiếu cho mình của chị Lam, Trần Khiêm bị dọa cho một trận, liền vội vàng nói.

"Tiểu Khiêm, tôi hiểu ý của cậu, có lẽ trong một chốc một lát cậu khó có thể chấp nhận được cuộc hôn nhân giữa chúng ta. Hơn nữa, mấy chuyện bên ngoài của cậu, tôi cũng nghe người làm kể sơ, tôi biết cậu muốn tìm ra tung tích của cô ấy, tôi sẽ giúp đỡ cậu!"

Thẩm Lam nói.

Trần Khiêm không ngờ chị Lam sẽ nói ra những lời này.

Nhưng Trần Khiêm vẫn gật đầu: "Cám ơn chị Laml"

Sau khi nói xong, Trần Khiêm đứng trong phòng một lúc, sau đó ngại ngùng bước ra bên ngoài.

Khi Mộc Vũ mới xảy ra chuyện, trong lòng Trần Khiêm tràn đầy sự áy náy.

Thật sự không còn lòng dạ nào để quan tâm đến một người con gái khác.

Hơn nữa bao nhiêu ngày chưa tìm thấy Mộc Vũ, là bấy nhiêu ngày Trần Khiêm mang trong mình nỗi lo âu sâu sắc.

Hơn nữa, thử hỏi như vậy có công bằng với chị Lam không?

Đúng là nhà họ Trần có công ơn nuôi dưỡng chị Lam, thế nhưng cô ấy cũng phải có quyền lựa chọn của riêng mình mới phải chứ!

Vì sao cả ngày phải đối diện với một người đàn ông không hề có một chút tình cảm nào với mình, thậm chí còn nhỏ hơn cô ấy nhiều tuổi như vậy?

Buổi tối hôm nay, Trần Khiêm tùy tiện tìm một căn phòng để qua đêm.

Chờ đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh đó là ba bộ âu phục với ba màu sắc khác nhau được xếp gọn gàng đặt tại đầu giường, còn có các loại giày da được phô bày ra trước mắt.

Hôm nay là ngày sum họp đầu tiên của cả gia đình, hơn nữa sau khi Trần Khiêm về đến nhà, cũng không cần giống như trước đây sống một cuộc sống khiêm tốn tiết kiệm.

Anh thật sự muốn ăn mặc tử tế một chút, để ra dáng một cậu ấm chính hiệu.

Thế nhưng ngày hôm qua thật sự là cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, cho nên vẫn chưa kịp dặn dò người hầu chuẩn bị gì cả.

Nhưng không ngờ đã có người chuẩn bị tươm tất hết cho mình

Trần Khiêm mặc đồ ngủ đi tới toilet.

Bên trong, bàn chải đánh răng và mấy thứ đồ lặt vặt cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa từ lâu.

Gia tộc lớn có khác, người giúp việc rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ.

Chỉ là trong lúc mình còn đang say giấc thì người làm lại chuẩn bị đồ đạc ở ngay bên cạnh mình, khiến cho Trần Khiêm cảm thấy không được tự nhiên.

Lế nào lúc mình ngủ trần, mấy cô hầu gái cứ thế tự nhiên mà vào phòng sao?

Trần Khiêm có hơi hoảng sợ rồi đấy.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai vậy?"

Trần Khiêm hỏi.

"Là tôi thưa cậu chủ, A Hồng, tôi đến là muốn hỏi hôm nay cậu chủ muốn mặc trang phục như thế nào? A Hồng sẽ đi chuẩn bị ngay!" Trần Khiêm ra mở cửa.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn