Thiên Mệnh Chí Tôn


"Ngày hôm nay chủ yếu tìm con là để bàn chuyện này, con cũng đã trưởng thành rồi, rất nhiều bí mật mà nhà họ Trần nắm giữ, con cũng nên biết rồi"

Trần Cận Đông vỗ vai con trai.

"Kí hiệu này giống như một loại nguyền rủa tà ác, có người gọi nó là kí hiệu của hội Thái Dương, phàm là người nhận được kí hiệu này, không quá ba ngày, nhất định sẽ gặp chuyện không may!"

"Hai mươi năm trước, chú hai của con gặp chuyện như vậy, hai mươi năm sau, Mộc Vũ cũng xảy ra chuyện y như thế!"

Trần Cận Đông nói.

"Con có nghe bác Phúc nhắc đến, loại nguyền rủa này hai mươi năm mới xuất hiện một lần, chỉ cần nó xuất hiện, chắc chắn sẽ có người mất tích, hơn nữa người bị nó nhắm trúng không một ai có thể thoát khỏi!"

Trần Khiêm nói.

Trần Cận Đông läc đầu: "A Phúc chỉ nói đúng phân nửa, đúng là người nhận được kí hiệu này đáng lý không thể thoát khỏi kết cục biến mất không tung tích, thế nhưng sau đó cha lại điều tra được, có người đã nhận được kí hiệu này nhưng cuối cùng lại có thể từ cõi chết trở về!"

Đôi mắt Trần Khiêm như phát sáng.

"Người đó được kẻ khác cứu thoát, ông ta đã cung cấp cho cha một ít manh mối, từ đó mà cha phán đoán, có vẻ như chú Hai của con và Mộc Vũ bị người ta bắt đi thôi!”

"Bắt đi? Rốt cuộc người nào có khả năng lớn như vậy?"

Trần Khiêm giống như lại một lần được thấy ánh sáng hi vọng.

"Chuyện này thì chúng ta chưa rõ, thế nhưng chuyện này lại xảy ra một lần nữa, thêm vào đó tất cả dấu vết đều bị xóa sạch, nếu như muốn điều tra mọi chuyện, chỉ dựa vào lực lượng của một mình nhà họ Trần chúng ta e rằng không đủ!"

Trần Khiêm gật đầu: "Con hiểu thưa ba, ý ba là muốn tìm người còn sống sau tai nạn năm đói"

Trần Cận Đông lắc đầu cười khổ nói: "Không, trên thực tế sau khi người kia thoát nạn trở về cũng chỉ sống thêm mười lắm năm mà thôi, ông ta đã chết từ sáu năm trước rồi, nếu tìm người giúp đỡ chúng ta, vậy thì phải đi tìm dòng họ năm đó đã ứng cứu người này khỏi cơn nước lửa nguy nan mới được!"

"Chỉ cần bọn họ đồng ý vươn tay giúp đỡ, vậy thì chúng ta chẳng khác nào như hổ thêm cánh!"

Nói xong, ông nhìn về phía Trần Khiêm lại nói:

"Con trai, con nói xem, bấy giờ dòng họ nào. đứng số một trong các gia tộc lớn?"

“Trước đây nhà họ Phương cũng được coi là bá chủ trong giới, nhưng con nghe bác Phúc nói, hiện tại nhà họ Trần chúng ta là dòng họ đứng đầu!"

"Ừ, đúng vậy, nhưng mà nhà họ Trần chúng ta chỉ là dòng họ đứng đầu về mảng kinh tế của thời hiện tại, nếu muốn nói đến năng lực toàn diện thì còn gia tộc lớn mạnh hơn cả nhà họ Trần chúng tai"

"Ví như... nhà họ Mạc ở Yên Kinh!"

"Nhà họ Mạc ở Yên Kinh?"

Nhà họ Long ở Yên Kinh thì Trần Khiêm đã từng nghe đến, thế nhưng nhà họ Mạc này thì lại chưa nghe một ai nhắc đến.

Trần Khiêm ngờ vực.

Nhưng mà cũng nhờ cuộc trò chuyện lần này

với ba mà anh đã biết được rất nhiều chuyện trước đây bản thân chưa từng tưởng tượng.

"Đúng vậy, năm đó người kia chính là được người nhà họ Mạc cứu giúp. Mà chỗ phi thường của nhà họ Mạc là có rất nhiều người vượt trội hơn hẳn so với cái mà nhân loại bình thường có thể tưởng tượng được. Người của nhà họ Mạc, thể chất mạnh mẽ hơn người thường, đa số làm trong ngành quân đội, còn có người trong tổ chức Long thần bí nhất của Hoa Hại Đây chính là điểm mà không một dòng họ làm ăn kinh tế nào có thể sánh bằng!"

"Bởi vì nếu như là thứ bọn họ muốn, hoàn toàn có thể làm được đến mức như tàn hình giết người, bao gồm cả nhà họ Trần chúng ta dù đã canh phòng cẩn mật! Vài năm gần đây, nhà họ Trần vẫn không ngừng chiêu mộ người tài khắp nơi, chỉ mong thát khỏi sự đe dọa của dòng họ này, ha ha, nhưng khoảng cách thì càng ngày càng lớn hơn!"

Trần Khiêm nghẹn họng nhìn trân trối, nếu như không phải chính miệng ba mình nói thì Trần Khiêm cũng không dám tưởng tượng chuyện này là sự thật.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn