Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc đó mẹ anh cảm thấy người đàn ông này thật quá kì cục.

Bởi vì quần áo người đó mặc trông rách rưới nhường nào, thế nhưng lại luôn làm ra những việc khiến người khác không thể ngờ tới.

Hơn nữa, lúc đó thoạt nhìn ba anh thật sự rất yếu đuối, mặc cho ai đánh ông mắng ông, ông cũng nhẫn nhịn không nói gì.

Lúc đầu, mẹ anh chỉ là thương cảm người đàn ông đó, dần dần về sau, giống như chuyện của anh và Mộc Vũ vậy, hai người yêu nhau, muốn trở thành người một nhà.

Mà khi đó nhà họ Dương ở Yên Kinh lại là một trong bốn dòng họ đứng đầu của Yên Kinh.

Bà ngoại là bà chủ nhà họ Dương, là người quản lí mọi việc trong nhà vô cùng nghiêm khắc, bằng không sau khi ông ngoại qua đời, làm sao bà có thể chèo chống nhà họ Dương trở nên lớn mạnh như vậy.

Hơn nữa bà ngoại còn có một khuyết điểm khiến cho mẹ anh vô cùng phẫn nộ.

Đó chính là vô cùng trọng nam khinh nữ.

Ở nhà họ Dương, cho đến tận bây giờ, phận đàn bà trong gia tộc đều không được coi trọng, dù cho có cố gắng đến mấy, sản nghiệp sinh lời nhiều nhất của gia tộc cũng phải giao cho người đàn ông nắm quyền chính.

Dù cho bà là một người phụ nữ cũng vẫn mang tư tưởng lạc hậu này, bởi quan niệm cổ hủ đã thâm căn cố đế trong tư duy, điều này cũng không phải là chuyện hiếm gặp!

Dựa theo tình hình khi đó, mẹ anh khẳng định phải dâng mình làm bàn đạp cho cuộc liên hôn thương mại, gả cho con trai của một đối tác làm ăn nào đó.

Dù gì thì lúc đó ba anh quá thấp bé, ông không nói, ai biết được đây lại là cậu ấm của nhà họ Trần giàu nứt đố đổ vách cơ chứ!

Cho nên mẹ anh đã bỏ trốn, cùng ba cao chạy xa bay.

Dĩ nhiên chỉ có vậy thì không đến mức gây ra mối thù sâu đậm như vậy giữa hai nhà.

Mà bởi người giúp mẹ anh bỏ trốn chính là anh Năm từ nhỏ luôn rất thương yêu bà, nhưng đáng tiếc sau đó đã xảy ra một chuyện...

Anh Năm nhận lấy hết thảy lỗi lầm, đầu tiên là bị mẹ ruột trừng phạt thật nặng, bà đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Dương.

Cũng từ đây trở mặt thành thù với bên đối tác làm ăn.

Một quãng thời gian không lâu sau đó, ba anh kết thúc quá trình nuôi nghèo, chuẩn bị đánh úp nhà họ Dương để đòi lại công bằng cho anh Năm.

Nhưng chỉ mấy ngày sau, anh Năm đã bị người †a hãm hại trở thành người thực vật, đến giờ vẫn phải nằm trên giường.

Hung thủ chính là bên đối tác khi trước, bọn họ nhận định anh Năm là lí do khiến cho nhà bọn họ bị mất mặt.

Bởi lẽ đó mà bà ngoại trách tội mẹ anh, bà lên truyền thông tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ của anh.

Còn mẹ thì cho rằng bà ngoại quá mức cứng nhắc, đuổi anh Năm ra khỏi nhà mới gây nên cớ sự này.

Nói chung hai mẹ con bởi chuyện này mà không nhìn mặt nhau biết bao năm.

Cho nên năm đó ba và mẹ cũng không có bước vào cửa nhà họ Dương thăm hỏi.

Mà là thẳng tay san bằng dòng họ đã ám hại anh Năm

Cũng bởi vì như vậy, bốn gia tộc lớn của Yên Kinh năm xưa rút xuống còn ba như bây giờ.

"Sau đó thì sao?" Trần Khiêm giờ mới hiểu được, những trải nghiệm khi còn trẻ của cha mẹ còn phong phú hơn mình nhiều lần!

"Sau đó, cha mẹ vẫn thầm lặng chăm sóc cậu Năm của con, nhưng mười năm trước, bà ngoại đã đón cậu con về lại nhà họ Dương."

Nói tới đây, bà liền rơi lệ.

"Cho nên con trai, bởi chuyện quá khứ mà lần này chỉ có con mới có thể đi thôi, chỉ cần bà ngoại con có thể thuyết phục nhà họ Mạc, đó sẽ là công lao to lớn của con với nhà họ Trần!"

Trần Cận Đông nói. "Vâng, con biết rồi!"

"Còn nữa Tiểu Khiêm, lần này đi Yên Kinh, con đi tìm em họ Tiểu Bối của mình trước. Tiểu Bối là con gái của cậu Năm con, nhiều năm qua mẹ vẫn luôn âm thầm giúp đỡ con bé, con bé biết mặt con, có Tiểu Bối giúp đỡ, con sẽ thuận lợi hơn một chút. Tính cách của bà ngoại con rất cứng rắn, thế nhưng mẹ tin bà sẽ không quá làm khó con! Hơn nữa Tiểu Khiêm, mẹ cảnh cáo con, không cần biết trước đây bà ngoại đối xử với mẹ như thế nào cũng không cho phép có chút hỗn láo nào với bà!"

Trần Khiêm hiểu, mẹ vẫn luôn mong nhớ bà ngoại, dù cho hai mẹ con có khúc mắc lớn hơn nữa, chung quy vẫn là người một nhà.

"Con hiểu rồi!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn