Thiên Mệnh Chí Tôn


“Đúng rồi Trần Khiêm, cháu đến rồi định ở đâu? Định ở lại chơi bao lâu, hôm nay để Tiểu Bối đi dạo với cháu nhé, ngày mai mợ sẽ đích thân tiễn cháu ra sân bay, cháu đừng khách sáo!”

Trên đường, Quách Thái Phụng vừa lái xe vừa nhìn Trần Khiêm đang ngồi im lặng sau xe nói.

Đặc biệt là khi Trần Khiêm kéo hành lý đến, lòng Quách Thái Phụng chợt giật thót.

Ngay lập tức nói như thể rất nhiệt tình.

Ý bảo ngày mai là Trần Khiêm phải đi ngay.

“Hả? Mợ à, cháu chưa nói là cháu sẽ đi mà, có thể cháu sẽ ở Yên Kinh một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, đúng là phiền mợi”

Trần Khiêm cười gượng nói.

Chẳng phải cuộc sống là vậy hay sao, nghèo ở chợ đông chẳng ai hỏi, giàu ở núi sâu khách đến thăm, nếu bạn nghèo, đi đến đâu người ta cũng sợ.

Sắc mặt Quách Thái Phụng rất khó nhìn, không nói gì.

“Ha ha, anh họ, anh cứ yên tâm ở đây đi, vài ngày nữa là sinh nhật bà nội rồi, nếu anh có thể đến dự sinh nhật bà, em nghĩ chắc chắn bà sẽ rất vuil”

Dương Tiểu Bối cực kỳ thân với Trân Khiêm.

Trước khi đến, mẹ đã nói với anh, vì những lý do đó nên những năm gần đây, cho dù thường giúp đỡ Tiểu Bối nhưng mẹ vẫn không tiết lộ thân phận thật của mình cho Tiểu Bối nghe.

Cho nên Tiểu Bối không biết chuyện. Nhưng Trần Khiêm thầm nghĩ, vậy cũng tốt.

“Hừ, gặp cậu ta, đừng làm bà con tức chết là may lắm rồi!"

Quách Thái Phụng lạnh lùng nói.

“Mẹ, sao mẹ lại nói thế, mặc dù quan hệ giữa bà nội và cô dượng không được hòa hợp nhưng chẳng phải lúc trước cũng hỏi thăm chuyện của chị họ và anh họ hay saol”

Dương Tiểu Bối nhìn mẹ mình giải thích.

“Hừ! Trần Khiêm, tôi cũng biết mục đích lần này cậu đến thăm bà, không sống nổi nữa rồi đúng không, muốn quay về nhà họ Dương để được chia tài sản đúng không? Ha ha, tôi khuyên nhân lúc còn sớm, cậu hãy bỏ suy nghĩ này đi, ngay cả nhà chúng tôi còn chẳng được phân bao nhiêu, huống chỉ là cậu!”

Hiển nhiên, cách nhìn nhận và xem xét vấn đề của Quách Thái Phụng không giống người bình thường.

Nhưng Trần Khiêm cũng không giải thích nhiều, anh cười gượng lắc đầu, sau đó tán gẫu với Dương Tiểu Bối về những chuyện gần đây.

Dù sao cũng là anh em họ, gặp mặt là nói chuyện, tất nhiên sẽ quen nhau hơn.

Mặc dù bây giờ nhà họ Dương là một trong ba gia tộc lớn ở Yên Kinh.

Nhưng có rất nhiều chi nhỏ.

Hơn nữa bà cụ Dương lại là một người theo. phong cách truyền thống nên về việc đối xử với con cái, bà lão khá nghiêm khäc, một khi có thể làm bà lão vui lòng, có thể đóng góp cho gia tộc, đều sẽ nhận được những nguồn lợi lớn.

Nhưng những người như mẹ con Dương Tiểu Bối thì, cậu Năm đã thành người thực vật, bây giờ chỉ có thể năm, vì vậy địa vị trong gia tộc cực kỳ thấp, gần như thấp đến mức vô hình.

Chỉ giao cho Quách Thái Phụng một chức vụ rất bình thường trong gia tộc.

Tất nhiên, gia đình Tiểu Bối cũng đang ở một nơi không được tốt cho lắm. Là một khu nhà ở rất bình thường.

Trần Khiêm cũng cảm nhận được, lúc mẹ anh nói tình hình nhà họ Dương rất phức tạp, nước cực kỳ sâu, ban đầu anh không để bụng lắm, bây giờ Trần Khiêm hiểu rồi.

“Tiểu Bối, khoan đã, mẹ nói với con vài chuyện!”

Sau khi về đến nhà, Tiểu Bối định đi mua thức ăn, Quách Thái Phụng gọi cô ấy lại, không biết hai mẹ con ra ngoài nói gì đó.

Mà Trần Khiêm thì đến phòng thăm người cậu Năm đã là người thực vật.

Chuyện của cậu Năm, mẹ anh cũng tiếc nuối, năng lực chữa bệnh của gia tộc mạnh mẽ đến thế nhưng vẫn không thể giúp cậu Năm trở lại thành người bình thường.

Đến phiên Trần Khiêm, tất nhiên cũng có lòng mà không có sức.

Không biết bác Tân có cách nào không, bây giờ lão già này đang ở đâu vậy nhỉ?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn