Thiên Mệnh Chí Tôn


Mọi người thảo luận.

Trần Khiêm cũng nhìn chiếc xe này, không thể không thầm nghĩ, hiệu suất làm việc của Hậu Bình kia thật sự rất cao.

Thoáng chốc đã đưa xe đến.

Xe đến cửa khu nhà ở thì ngừng.

Một người đàn ông mặc tây trang, mang giày da, khoảng bốn mươi tuổi bước từ trên xe xuống.

Nhìn rất nhiều người đang tập trung ở cửa khu.

Lập tức hỏi: “Chào mọi người, xin cho tôi hỏi nhà số hai, lầu mười hai đi hướng nào?”

Ông ta hỏi một người đi đường. “Nhà số hai, lầu mười hai, chúng tôi ở đây!” Quách Thái Phụng nói.

“Thế thì tốt quá, tôi đến đưa xe, nếu cô tiện thì dẫn đường giúp tôi đi!”

Người đàn ông trung niên khách sáo nói. “Anh là Tổng giám đốc Phương?”

Đúng lúc này, cặp vợ chồng trẻ kia nhìn về phía người đàn ông trung niên, ngạc nhiên nói.

Đúng là tôi!”

Tổng giám đốc Phương gật đầu cười. “Sao vậy, chúng ta biết nhau à?” Tổng giám đốc Phương hỏi.

“Anh không biết chúng tôi nhưng chúng tôi biết anh, Tổng giám đốc Phương là tổng đại lý xe BMW khu vực Hoa Hạ, chiếc series 5 này của chúng tôi là nhờ người quen của anh Bảo tìm một cửa hàng phó bên anh để mua đấy ạI”

Cô gái vội vàng cười nói, dù sao, Tổng giám đốc Phương này quá tài giỏi, tuyệt đối có thể xem là một nhân vật lớn ở Yên Kinh, có lẽ trình như anh Bảo. cũng không xứng với đến ông ta, nhưng người cô ta vẫn nhắc đến, lỡ như biết nhau thì sao?

“Cảm ơn sự ủng hộ của cô!”

Người đàn ông trung niên gật nhẹ đầu.

Hiển nhiên ông ta chưa bao giờ nghe đến anh Bảo gì đó, đừng nói là cửa hàng phó, chỉ sợ ngay cả cửa hàng trưởng thì ông ta cũng không biết người đó là ai.

“Là Hậu Bình bảo ông đến đưa xe?”

Mà lúc này, Trân Khiêm đút một tay vào túi lạnh nhạt hỏi.

Tổng giám đốc Phương sửng sốt.

Sau đó nhìn đánh giá Trần Khiêm từ trên xuống dưới, ánh mắt cung kính nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy bảo tôi đến giao xe cho một cô gái tên là Dương Tiểu Bối, tôi đã thay cậu chuẩn bị tất cả các thủ tục sở hữu xe rồi ạI”

Tổng giám đốc Phương nghe chàng trai này lại nhắc đến tổng giám đốc Hầu bí ẩn một cách tự nhiên như thế, đó có phải là chàng trai mà khi tổng giám đốc Hầu gọi điện thoại cho ông ta đã nói cậu không có tư cách biết cậu ấy là ai không?

Lập tức vội vã cười nói.

“Hả? Dương Tiểu Bối? Nhà số hai lầu số mười hai, là nhà chúng ta mà?”

Quách Thái Phụng càng ngạc nhiên hơn.

“Ồ? Bà là người thân của ông Dương Ngọc Hưng đúng không?”

Tổng giám đốc Phương hỏi.

“Đó là ba tôi!”

Dương Tiểu Bối nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn