Thiên Mệnh Chí Tôn


“Thế thì đúng rồi, xin chào cô Dương, có người yêu cầu tôi giao chiếc xe này cho cô, đây là thủ tục sở hữu và giấy chứng nhận của cô, tôi đã làm xong hết rồi, cô hãy xem xem có đúng với thông tin của cô không?”

Tổng giám đốc Phương đưa chìa khóa và một đống giấy chứng nhận cho Dương Tiểu Bối.

Dương Tiểu Bối vừa nhìn, đúng là mình thật.

“Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai lại tặng cho chúng tôi một chiếc xe sang trọng như vậy?”

Quách Thái Phụng rất vui vẻ.

Tổng giám đốc Phương cũng không nói nhiều, ông ta nhìn mắt Trần Khiêm, bước đến nói: “Chào cậu, đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cứ việc gọi cho tôi!”

Tổng giám đốc Phương đã nhìn ra được, Trần Khiêm không phải người bình thường.

Tất nhiên sẽ có ý nghĩ muốn nịnh bợ. Sau đó mới rời đi.

“Trời ơi, của chúng ta thật này, tốt quá đi!”

Quách Thái Phụng vui vẻ nói.

Mà cặp vợ chồng kia thì bốn mắt nhìn nhau, giờ đây sắc mặt của họ hơi trắng.

Vốn dĩ hôm nay muốn lừa người ta, không ngờ người ta lại quen với nhân vật có tiếng.

Lập tức muốn mở cửa xe ra rời đi. “Khoan đãi”

Mà Trần Khiêm thì nhìn cặp vợ chồng này, cười lạnh.

“Các người muốn chạy à?”

“Cậu còn muốn gì nữa, chúng tôi không cần các người đền!”

Người phụ nữ diêm dúa nói.

“Không cần chúng tôi đền? Thế sao được? Phải đền, nhưng đổi lại một chút, các người đền cho chúng tôi!”

Trần Khiêm bước lên trước nói.

“Cũng không nhiều đâu, các người làm trầy xe điện của chúng tôi, thế này đi, đền một trăm nghìn!”

“Một trăm nghìn???” Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc. Hai vợ chồng cũng trợn mắt nhìn nhau.

“Ha ha, tất nhiên, các người có thể chọn không đền nhưng tôi nghĩ hẳn là Tổng giám đốc Phương kia vẫn chưa đi xa đâu, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông †a, các người cứ việc tìm anh Bảo của các người, tôi thì tìm ông ta, chúng ta cùng sang đây phân xử!”

Trần Khiêm cười giễu, lấy điện thoại ra.

“Đừng mà đừng mà, thương lượng thương lượng, chúng ta thương lượng lại nhé!”

Người đàn ông kia bối rối ngay. Sắc mặt của người phụ nữ thì trắng bệch.

Đúng vậy, Tổng giám đốc Phương là người một tay che trời, hơn nữa ban nãy còn đối xử tốt với gia đình này, nếu ông ta quay lại, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.

Đến lúc đó, dù anh Bảo có đến cũng chỉ có thể bị dạy cho một bài học.

“Có thể giảm bớt một chút được không, chúng tôi...

“Gọi điện thoại nhé!”

Trần Khiêm vừa nghe, bắt đầu bấm dãy số. “Đưa, chúng tôi đưa!”

Đúng vậy, rõ ràng thằng nhóc đối diện đang ra oai với họ nhưng mà họ có thể làm gì được đây?

Lập tức xấu hổ chuyển một trăm nghìn vào tài khoản của Quách Thái Phụng, còn phải nói lời xin lỗi với Dương Tiểu Bối.

Trần Khiêm mới chịu thả cho hai người đi. . Harry Potter fanfic

“Tiểu Bối, con chạy xe điện đậu tầng trệt đi, mẹ lái xe qua đói”

Mà Quách Thái Phụng thì đúng là hôm nay rất vui vẻ, cầm chìa khóa xe, muốn đi lái xe.

Phút cuối cùng còn cướp danh thiếp của tổng giám đốc Phương từ tay Trần Khiêm.

“Hừ! Tổng giám đốc Phương là người quen của nhà chúng tôi, cậu bớt mang ra thể hiện đi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn