Thiên Mệnh Chí Tôn


Mẹ nó, đúng là Trần Khiêm không ngờ đi đâu cũng đụng trúng bạn bè, nhưng chuyện làm anh không ngờ hơn nữa là lại gặp trúng Tân Nhã ở đây.

Tính ra thì từ sau sự kiện kia, đã rất lâu rồi anh và Tần Nhã không liên lạc với nhau nữa.

Hơn nữa điều làm Trần Khiêm lúng túng là.

Trong khoảng thời gian đó, Tân Nhã đã từng gửi rất nhiều tin nhắn cho anh nhưng Trần Khiêm đều không trả lời.

Anh cho rằng sẽ không còn gặp nhau nữa... Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.

“Đúng là cậu rồi, đã gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu lại chẳng thèm để ý đến tới?”

Hốc mắt Tân Nhã đo đỏ.

Cô ta đã từng tự nhủ với mình không biết bao nhiêu lần rằng cô ta phải quên Trần Khiêm, hãy quên Trần Khiêm đi, hai người không thể nào.

Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, từng chuyện từng chuyện xuất hiện trước mắt cô ta.

Lúc mới bắt đầu, cô ta bị treo chân, Trần Khiêm đội mưa cõng cô ta đến phòng y tế.

Sau đó, nhiều lần cô ta gặp khó khăn, Trần Khiêm đều chạy đến giúp đỡ.

Tần Nhã biết, bắt đầu từ khoảnh khắc nào đó, chàng trai này giống như một dấu vết, khắc sâu vào lòng cô ta, làm thế nào cũng không thể xóa nhòa được.

Vì vậy khi vừa thấy Trần Khiêm, Tân Nhã cực kỳ tủi thân.

“Xin lỗi Tân Nhã!”

Lòng Trần Khiêm hơi xấu hổ, anh khẽ cúi đầu.

Tân Nhã, xem như mình đã phụ tấm lòng của một cô gái.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tất cả mọi người đều hơi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Đặc biệt là Mạnh Xán và Dương Diệp.

Bởi vì thằng ngốc cũng nhận ra, Trần Khiêm và Tân Nhã không chỉ đơn giản là biết nhau, thậm chí nhìn ánh mắt của Tân Nhã mà xem, chắc chản quan hệ của hai người phức tạp.

Việc này làm lòng Dương Diệp cảm thấy ghen tÍ.

Vốn dĩ còn cho rằng, chắc chắn anh ta sẽ giành được nữ thần này.

“Tiểu Nhã, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người biết nhau thật này!”

Mạnh Xán nói.

Tân Nhã lau giọt lệ nơi khóe mắt, oán hận liếc Trần Khiêm một cái rồi hơi tức giận ngồi xuống.

Trần Khiêm cũng ngồi xuống.

“Nếu đã quen nhau rồi thì không cần phải khách sáo nữa, Trần Khiêm, hút điếu thuốc!”

Dương Diệp nhìn Trần Khiêm cười lạnh lùng.

Sau đó lấy một điếu thuốc ra đưa cho Trần Khiêm.

“Cảm ơn, hút của tôi đi!”

Bản thân Trần Khiêm không hút thuốc nhưng khi ra ngoài tụ họp, anh cứ thích mang theo một gói.

Lập tức lấy ra đặt lên bàn.

“Mẹ kiếp, X - ONE?!”

Mới vừa nhìn thấy gói thuốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Có cậu em họ trợn mắt nói: “Mẹ nó, anh hút cái này hả?”

Mà trong phút chốc, sắc mặt của Dương Diệp cũng khó chịu.

“Hả? Đây là thuốc gì vậy? Sao trông lạ thế, chưa thấy bao giời”

Có cô gái tò mò nói.

“Đâu chỉ là chưa thấy bao giờ, mẹ nó đây là thuốc mà những doanh nhân giàu có hàng đầu nước ngoài thường sử dụng, loại thuốc lá này không hề có hại cho cơ thể con người, mà còn có công dụng bổ phổi. Đây là sản phẩm mới được nghiên cứu và chế tạo ra trong năm nay, nhưng không bán ra bên ngoài mà chỉ chuyên cung cấp!”

Một chàng trai cầm gói thuốc, kinh hãi nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn