Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, anh hút loại này?”

Mọi người đều cảm thấy mặt mình hơi đau.

Đặc biệt là Dương Diệp.

Thật ra, thuốc lá mà hôm nay Dương Diệp mang đến là loại thuốc do người bạn xách tay từ nước M về, cực kỳ quý giá.

Chuẩn bị chia một vòng, sau đó nhận được một vài sự ngưỡng mộ.

Dù sao khi đàn ông ra ngoài một chuyến, đầu tiên là xem mặc gì, thứ hai là xem đeo đồng hồ hiệu gì, thứ ba à, nếu là hút thuốc thì sẽ xem bạn hút thuốc gì, từ đó đặt ra cái gọi là đẳng cấp.

Nhưng không ngờ, Trần Khiêm vừa lấy thuốc ra, đã trực tiếp trả đũa Dương Diệp.

“Bình thường tôi không hút, ra ngoài nên lấy một gói!"

Trần Khiêm giải thích. Không ngờ mình tiện tay lấy một gói thuốc ra mà đã làm mọi người xôn xao, Trần Khiêm cũng thấy bất đắc dĩ.

“Hừ, có lẽ là giả thôi, nói như thể cậu giỏi giang thật vậy. Trần Khiêm, sao cậu lại có được loại thuốc này!"

Mạnh Xán cũng thấy khó tin vào những lời chàng trai kia nói.

“Cái gì mà nói không chừng, chắc chắn cái này là giả! Trần Khiêm bị người ta lừa mà không biết, đúng là! Trần Khiêm cậu nói đi, ra ngoài thì cầm theo một hộp Nam Kinh hay Lợi Quần vài chục đồng là được rồi, cậu mang loại thuốc này theo, chẳng phải muốn để người ta chê cười hay sao!”

Cậu anh họ không kêu lên nữa mà cười mỉa ném hộp thuốc sang một bên.

Dương Diệp cũng muốn thể hiện trước mặt Tân Nhã.

Nên cũng nói: “Trần Khiêm, tôi nói cậu nghe này, cậu phải tự biết được tình hình của cậu, hơn nữa chúng tôi cũng rất hiểu tình hình của cậu, không cần phải giả vờ trước mặt chúng tôi. Bây giờ cậu đã tốt nghiệp đại học rồi đúng rồi? Tìm được việc làm chưa?"

Dương Diệp nói giọng điệu như thể rất hiểu xã hội này.

Vừa nói vừa nhìn về phía Tân Nhã đang ngồi bên cạnh.

“Vẫn chưa!” Trần Khiêm lắc đầu.

“Sau khi tốt nghiệp không đi làm thì cậu muốn gì, làm người phải biết thực tế một chút, đừng nghĩ đến những thứ viển vông nữa, bắt lấy những thứ trước mắt, nghiêm túc làm việc. Trần Khiêm, mặc dù bây giờ cậu nghèo nhưng chỉ cần chăm chỉ, nói không chừng sau này sẽ trở nên giàu có, trong những trường hợp thế này, cậu ít phô trương ra vẻ thôi!"

Dương Diệp cười gượng nói.

“Wow, đúng là anh Diệp, nghe chưa Trần Khiêm, cậu nhìn xem Dương Diệp nói có đúng biết bao, cậu phải nhớ cho kỹ đấy!”

Mạnh Xán lại dùng ngón tay chọc vào đầu Trần Khiêm.

Mẹ nó, nếu không phải tình huống này không thích hợp, Trần Khiêm thật sự rất muốn tát vài cái vào miệng rộng của Mạnh Xán.

“Hẳn là cậu đã hiểu ý tôi, đừng nghĩ đến những chuyện không đâu, bây giờ nhà họ Dương còn phức tạp hơn các người nghĩ nhiều, cậu nên thiết thực hơn đi!”

Dương Diệp vẫn cho rằng mục đích Trần Khiêm đến là để chia gia tài.

Hơn nữa, dùng hình thức dạy bảo để nói chuyện với Trần Khiêm, tất nhiên giống như việc giãm Trần Khiêm dưới chân, đúng lúc để Tân Nhã nhìn thử, trước mặt người có thực lực chân chính, Trần Khiêm chẳng hề có ưu điểm gì cả.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn