Thiên Mệnh Chí Tôn


Đúng lúc này, cửa ghế lô mở ra.

Một cô gái người nước ngoài với mái tóc xoăn vàng bước vào.

Tay còn bưng một chai rượu vang đỏ cao cấp.

“Cậu Dương, cậu đã nâng đỡ quán bar tôi rất nhiều nên bình rượu này, tôi tặng cho cậu!”

Cô gái nói tiếng Trung còn lắp bắp. “Thế cảm ơn chị Dusha nhé!” Dương Diệp lập tức đứng lên cười gượng.

“Mẹ ơi, đúng là cậu chủ của nhà họ Dương, đi đến đâu cũng được nể mặt!”

Mạnh Xán hơi kích động nói.

Còn quơ quơ cánh tay của Tân Nhã: “Tiểu Nhã, cậu biết không, đây là quán bar cao cấp nhất ở Yên Kinh này đó, chị Dusha này là bà chủ quán bar, khách của nơi này đều là những người có máu mặt, mà chị Dusha lại tặng rượu cho cậu Dương, điều đó có nghĩa là gì!”

Nghe Mạnh Xán nói vậy.

Những cô gái trong gia tộc cũng cảm thấy rất vinh dự.

Lập tức nói: “Hừ, là nhờ mặt mũi của nhà họ Dương chúng ta! Cộng thêm với thực lực mạnh mẽ của anh Diệp!”

Tất cả mọi người đều nhận thấy được, hình như Dương Diệp khá thích Tân Nhã.

Cho nên đám chị họ em họ đều cố gắng khen Dương Diệp trước mặt Tân Nhã.

“Hả? X - ONE? Ừm... Ở Hoa Hạ, tôi chưa bao giờ thấy ai hút loại này!”

Mà trong lúc cô Dusha đang nói chuyện với Dương Diệp.

Ánh mắt nhìn thoáng qua gói thuốc Trần Khiêm ném trên bàn.

Hoàn toàn bị thu hút.

“Mẹ nó! Đúng là xấu hổ mà, biết vậy đã bảo anh họ nhà quê cất thuốc vào rồi, lúc cô Dusha còn ở ở nước M, chồng cũ của cô Dusha cực kỳ giỏi giang, có thể nói là đã trải rất nhiều chuyện đời, kết quả bây giờ lại bị chị ấy biết chúng ta hút thuốc giả, sẽ có ấn tượng thế nào đây!”

Có vài chàng trai cực kỳ xấu hổ.

Đến các cô cái cũng cảm thấy khó chịu.

“Xin hỏi, tôi có thể hút một điếu không, sau khi đến Hoa Hạ, đã nửa năm rồi tôi không được nếm vị thuốc này!”

Cô Dusha cười khẽ.

“Hả? Chị Dusha còn muốn nếm thử, chứng tỏ khi loại thuốc này mới ra mắt, chị ấy đã từng hút rồi!"

“Tiêu rồi, mất mặt ra tận nước ngoài rồi!”

Cuối cùng, một cô gái nhịn không được nói: “Khoan đã chị Dushal”

“Sao vậy?” Dusha cười ngọt ngào.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn