Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chị không thể hút điếu thuốc này được, bởi vì chúng tôi mới phát hiện, thật ra thuốc này là giả!”

Cô gái dứt khoát nói thật, dù sao cũng đỡ hơn bị người ta phát hiện.

Rồi sau đó, tất cả mọi người đều nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt ghét bỏ.

Người nhà quê đúng là người nhà quê, không khá lên nổi!

“Giả à? Ha ha, cô gái này, tôi chỉ muốn hút một điếu thôi, không cần phải tiếc rẻ vậy đâu, hơn nữa, có thể hút được loại thuốc này thì cần gì phải tiếc nuối một điếu, đến mức phải bịa đặt để gạt tôi!”

Cô Dusha cầm điếu thuốc lên nhìn một cách cẩn thận, còn đặt lên mũi ngửi, lập tức cười gượng nói.

“Sao lại lừa chị chứ chị Dusha, là giả thật mà Một cô em gái khác cũng nói.

“Không giấu gì mọi người, chồng cũ của tôi đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nghiên cứu và phát triển của nhà máy thuốc này, ha ha, mặc dù trên thị trường có hàng fake nhưng tôi vẫn chưa tệ đến mức không thể phân biệt đâu hàng giả hàng thật, gói thuốc này, tất nhiên là hàng thật rồi!”

Dusha cười nói.

“Thật... Thật hả?” Mọi người đều hơi tròn mắt.

Những lời của Dusha, nói có sách mách có chứng, tất nhiên sẽ không lừa các cô.

Nhưng tại sao Trần Khiêm lại mua nổi hàng thật?

“Trần Khiêm, cậu mua thuốc này ở đâu vậy?” Chàng trai kia hỏi.

“Hình như cũng không phải là mua, tôi cũng không biết mua ở đâu, lấy ở nhài”

Trần Khiêm cười gượng nói.

“Hừ, dựa vào điều kiện gia đình cậu mà muốn mua cái này?”

Mạnh Xán hét lên như con chuột bị giãm phải đuôi.

“Cậu chủ Trần, tôi hút của cậu một điếu, có vấn đề gì không?

Mà đôi mắt quyến rũ của Dusha lại nhìn Trần Khiêm vài lần, cười duyên nói.

“Xin cứ tự nhiên!”

Trần Khiêm cười gượng nói.

“Chị Dusha, chị kêu cậu ta là cậu chủ làm gì, không biết cậu ta lấy gói thuốc này ở đâu ra! Nhà cậu ta rất nghèo, nghèo dến mức không có cơm ăn!"

Vừa thấy Dusha tôn trọng Trần Khiêm như vậy, hơn nữa lại chẳng quan tâm đến mình.

Dương Diệp mỉa mai.

“Cậu ấy nghèo? Cậu đang đùa gì thế hả cậu Dương Diệp, chưa nói đến giá cả của gói thuốc này, chỉ dựa vào bộ quần áo cổ điển Pháp do chính tay các bậc thây may trên người cậu Trần thôi, đã là thứ mà những thiếu gia bình thường không thể so sánh được!"

Dusha vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trần Khiêm: “Cậu thấy tôi nói đúng không, cậu Trần!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn