Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cái gì cổ điển Pháp? Chuyện gì xảy ra vậy?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Dương Tiểu Bối thấy đóa hoa hồng ngoại giao đứng đầu Yên Kinh lại cung kính với anh họ như vậy.

Dù sao Dương Tiểu Bối cũng cảm thấy rất vui vẻ.

“Cậu Trần, hôm nay có thể kết bạn với cậu là vinh hạnh của tôi, không cần biết chỉ phí đêm nay thế nào, tôi sẽ thanh toán hết!”

Dusha đứng lên lễ phép vươn tay với Trần Khiêm.

Trần Khiêm cũng khách sáo bắt tay cô ta.

“Thế thì cảm ơn cô Dushal”

Hiển nhiên, trong mắt Dusha, nếu như mình có thể làm quen với một đại gia cấp cao như như vậy, thì giá trị sẽ còn lớn hơn hóa đơn chỉ phí này nhiều.

Sau đó, Dusha rời đi.

Mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Chỉ có sắc mặt của Dương Diệp là khó nhìn.

Rất rõ ràng, anh ta bị vả mặt rồi, còn là một vố rất đau.

“Anh họ Trần Khiêm, em hút của anh một điếu thử xeml”

Lúc này, một chàng trai không nhịn nổi nữa, cầm một điếu lên châm lửa.

Mắt Dương Diệp híp lại, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm một cái rồi giả vờ ra ngoài nghe điện thoại. Từ nhỏ đến lớn, ai mà chẳng làm theo lời Dương Diệp, thằng nghèo nhà quê này lại dám chống đối mình.

Làm mình mất mặt trước mặt nữ thần.

Trong địa bàn Yên Kinh này, nếu cậu đã muốn chơi, thì Dương Diệp tôi sẽ chơi cậu đến chết.

Sau đó, Dương Diệp ra ngoài, châm một điếu thuốc.

Tìm thấy một số điện thoại rồi gọi đi. “Anh Bảo, đang bận chuyện gì vậy?” Dương Diệp vừa hút thuốc vừa hỏi.

“Chơi thôi, ha ha, cậu Dương, sau tự dưng lại nhớ đến tôi rồi, có chuyện gì cần giúp à?”

Trong điện thoại có tiếng nói cười.

“Cũng không có gì, hơi khó chịu thôi, bị người ta sỉỈ nhục!”

“Ha ha, ở địa bàn Yên Kinh này, ai dám sỉ nhục

cậu Dương? Nói đi cậu chủ, là ai vậy? Tôi xử nó cho cậu!”

“Không cần xử, khiến cậu ta bẽ mặt là được!”

Dương Diệp nói, sau đó đọc địa chỉ.

“Mẹ kiếp, trùng hợp quá, đúng lúc tôi cũng đang uống rượu với vài anh em ở gần đây, tôi sang ngay!”

Sau khi Dương Diệp gọi điện thoại xong thì cười lạnh, đứng bên ngoài hút thuốc chờ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn