Thiên Mệnh Chí Tôn


Lại nói đến Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối ra ngoài, Tiểu Bối đến báo với đám anh chị em họ trong phòng riêng là mình không sao.

Còn cô ấy thì cũng sợ hãi, vì thế không còn tâm trạng ở lại chơi nữa, chuẩn bị đi với Trần Khiêm.

Mà Tần Nhã thì vốn dĩ đã không có hứng thú.

Hơn nữa, Trần Khiêm đến, sau đó lại đi mất, cô †a có ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì.

Dứt khoát đi theo Trần Khiêm.

Dương Diệp ganh ghét hừng hực, trong lòng thì cực kỳ kinh ngạc.

“Tình hình thế nào?”

Theo như lời đã hứa, chẳng phải bây giờ Trần Khiêm đang nhếch nhách, còn anh ta thì dẫn mọi người sang chứng kiến sự thảm hại của Trần Khiêm hay sao?

Chu Bảo đang làm cái quái gì vậy? Xử lý kiểu gì thế?

Dương Diệp hơi phẫn nộ, đi thẳng đế phòng riêng của Chu Bảo.

“Anh làm gì vậy?” Dương Diệp trực tiếp lạnh lùng hỏi Chu Bảo.

Sau khi thấy đàn em năm dưới đất, máy chảy đầy đầu, lập tức ngẩn người.

“Sao lại thế này! Dương Diệp hỏi.

Rầm!

Mà đáp án cho Dương Diệp là chai rượu vang đỏ mà Chu Bảo đập thẳng xuống chỗ Dương Diệp ngồi.

“Dương Diệp, món nợ này, sau này chúng ta sẽ từ từ tính! Chúng ta đi! Mấy đứa tụi bây, đêm nay đến pháp đường chấp hành gia pháp!”

Chu Bảo nói xong, mặt đẫm mồ hồi lạnh, bỏ đi thẳng.

Chỉ vì một câu nói trong điện thoại của anh Quân, mà đúng là vì câu nói này đã khiến Chu Bảo cảm thấy như giáo đâm sau lưng, ba hồn bảy vía đã mất hết hai hồn năm víal

“Thân phận của cậu ấy, mày không xứng được biết, mày chỉ cần nhớ rõ, ngay cả tổng giám đốc Hậu Bình gặp cậu ấy cũng phải khom lưng nói chuyện là được!”

Sau khi đi về với Tiểu Bối.

Bởi vì Tân Nhã cũng đi theo anh nên sau đó Trần Khiêm lại đưa Tần Nhã xuống lầu.

Hai người vẫn thế, không ai chủ động nói chuyện, cứ thế đi về phía trước.

“Trần Khiêm, cậu thay đổi rồi!” Tần Nhã chợt nói. “Tôi thay đổi rồi? Không hề!”

Trần Khiêm cười nói.

Mặc dù Trần Khiêm cho rằng anh đã quay về gia tộc nhưng thật sự anh không hề thay đổi điều gì, không sống xa xỉ phung phí như chị anh, anh vẫn như lúc trước, thích sống cuộc sống đơn giản bình yên.

Không thay đổi!

“Đã thay đổi rồi, có thể cậu không cảm giác được, nhưng từ ánh mắt của cậu, tôi đã cảm nhận được. Thật mà, cậu của bây giờ không giống với cậu của trước kial”

“Lúc trước khi nhóm Triệu Đồng Đồng mỉa mai cậu, cậu chỉ biết cúi đầu nhưng bây giờ thì khác! Hơn nữa ban nấy cậu ra tay đánh nhau, thật sự làm tôi giật cả mình, làm tôi cảm thấy, người đứng trước mặt tôi không phải Trần Khiêm, mà là một người xa lại"

Tân Nhã cũng không biết miêu tả cảm giác đó là gì.

Nếu cứ nhất thiết phải nói, thì thay đổi lớn nhất và duy nhất với bản thân cô ta là lúc trước Trần Khiêm khiến cô ta cảm thấy an toàn, còn bây giờ thì anh khiến cô ta cảm thấy hoàn toàn an toàn.

“Tôi không thay đổi thật mà, chỉ là lúc trước chúng ta ít qua lại mà thôi!”

Trần Khiêm cười gượng nói.

Mà Tần Nhã thì không nói gì, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Trần Khiêm, rồi sau đó mới dừng bước, khẽ nói:

“Trần Khiêm, rốt cuộc Mộc Vũ đã xảy ra chuyện gì?”

Cho dù cô ta biết nhắc đến chuyện này sẽ làm tâm trạng Trần Khiêm chùng xuống.

Nhưng Tần Nhã vẫn quyết hỏi, cô ta muốn biết...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn