Thiên Mệnh Chí Tôn


“Bà ngoại hiểu lầm cháu, cháu không có ý đồ gì với gia sản nhà họ Dương cả.

Trần Khiêm hơi nhíu mày nói.

“Hừ, từ khi đứa con gái bất hiếu là mẹ cậu rời khỏi nhà họ Dương này thì đã không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Dương nữa, tôi cũng đã tuyên bố với người ngoài là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó, chuyện này, cậu nên hiểu chứ!”

Bà cụ Dương cười lạnh nói. Trần Khiêm không nói gì.

Mà cậu Tư thấy không khí căng thẳng, ho khan một tiếng rồi nói:

“Khụ khụ, mẹ, nói thế nào thì Tiểu Khiêm cũng là cháu của mẹ mà, đứa nhỏ hiếu thảo là được, lần đầu tiên nó đến nhà chơi, mẹ đừng dọa Tiểu Khiêm nữa! Nào nào nào Tiểu Khiêm, đúng lúc hôm nay người lớn trong nhà đều ở đây, cháu đến kính bà ngoại và các cậu các cô cháu một ly trà đi!”

Cậu Tư cười nói.

Trần Khiêm vừa nhìn thì thấy cậu Tư của mình là một người rất tốt.

Anh nhớ lúc trước mẹ anh đã từng nói cậu Tư và cậu Năm là hai người tốt với mẹ nhất.

Nên anh gật đầu.

Nhận ấm trà trong tay người làm.

Bắt đầu rót cho bà ngoại một tách trà.

“Bà ngoại!"

Hình như là bà cụ Dương nhớ đến chuyện đau lòng, thêm nghe con dâu cả nói bởi vì muốn được chia gia sản nên Trần Khiêm mới đến thăm bà ấy, hơi tức giận.

Dứt khoái nhắm mắt lại.

Trần Khiêm lại rót cho cậu Cả một tách. Cậu Cả cũng không uống.

Tiếp theo là cậu Hai, cậu Ba.

Sau khi rót cho mợ Cả xong.

Không ngờ mợ Cả lại cười lạnh: “Hừ, đang xa lạ bỗng dưng thân thiết, không biết có ý đồ gì không!”

Sau khi nói xong, hất thẳng tách trà xuống đất.

Làm tất cả cháu trai cháu gái đồng lứa đều nhìn Trần Khiêm vài lần.

Không uống thì thôi đi, lại còn hất thẳng xuống.

Hiển nhiên, mợ Cả đang cố tình giẫm lên mặt Trần Khiêm.

Mà Dương Diệp thì cười thầm, anh ta nghĩ nếu Tân Nhã chứng kiến cảnh tượng này thì tốt biết mấy.

Trong số tất cả mọi người, chỉ có một mình cậu Tư uống.

“Haiz, tôi xin khuyên là có người nào đó, đừng có suy nghĩ lung tung, đến đúng lúc thật đó, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến ngay lúc này!"

Lúc này mợ Hai cười mỉa nói.

“Đúng rồi, chó cũng biết cơm nhà ai ngon mà! Thế nào, nghèo lâu quá nên muốn sống thoải mái vài ngày à?”

Mợ Gả lạnh lùng nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn