Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ha ha ha, vậy thì xem thử lần này Dương Tiểu Bối tặng gì cho bà nội nào?”

Vài cô gái cùng nói. Cùng lúc đó, mẹ của Tiểu Bối nghe các cô nói thì bực mình, nhưng sau đó lại tươi cười nhìn món quà trong tay Tiểu Bối.

Nếu tặng món quà này, chắc hẳn mẹ sẽ rất vui vẻ.

“Tiểu Bối, đưa quà của con cho bà xem nào!”

Quách Thái Phụng nói.

“Dạ được! Bà nội, đây là quà mừng thọ Tiểu Bối tặng cho bà nhân dịp mừng thọ năm nay, là một chiếc vòng ngọc Long Vân!”

Tiểu Bối mở một cách cẩn thận.

“Vòng ngọc Long Vân?”

Bà cụ Dương hơi ngạc nhiên.

Lập tức ngẩng đầu nhìn, nhưng mà, đúng là vòng ngọc Long Vân thật?

Nói thật lòng, lúc trước Trần Khiêm đã từng mua ngọc Long Vân cho Tần Nhã, đại khái khoảng một trăm nghìn.

Mặc dù bà cụ Dương không thiếu gì một trăm nghìn này.

Nhưng những năm gần đây, bà ấy biết gia đình Tiểu Bối không khá giả lắm, năm rồi còn tặng món quà chẳng ra gì.

Cho nên tặng chiếc vòng ngọc Long Vân một trăm nghìn này, tất nhiên đã đủ thấy sự hiếu thảo của Tiểu Bối.

“Được, tốt lắm!” Bà cụ Dương cười nói.

Mà đúng là vòng ngọc Hetian do con gái mợ Hai Trần Khiêm tặng không bằng chiếc vòng ngọc Long Vân này.

Làm mặt của mợ Hai và con gái mợ hơi khó chịu.

“Tiểu Bối, nghe nói năm nay cháu đã thực tập trong bộ phận dự án được vài tháng rồi. Chớp mắt cháu đã lớn đến thế, thành tích học tập của cháu lại xuất sắc, sau này bà nội sẽ tìm một sân khấu lớn hơn để cháu học tập rèn luyện!”

Bà cụ Dương nói. “Cảm ơn bà nội!”

Dương Tiểu Bối nghe vậy thì vui vẻ, Quách Thái Phụng cũng vui.

“Bà nội, bà nội cho rằng vòng ngọc Long Vân này là thật hả? Dù sao bây giờ trên thị trường nhiều hàng giả lắm!”

Lúc này, Dương Diệp bước đến cười lạnh nói.

Sắc mặt Dương Tiểu Bối thay đổi.

Mà Quách Thái Phụng cũng ngơ ngác: “Dương Diệp, cháu nói gì vậy, mợ nói cho cháu biết, đây là món quà năm đó mẹ thím tặng cho thím, thím tặng cho Tiểu Bối, sao lại giả được?”

Những lời Quách Thái Phụng nói đều là thật, lần này bà ta sợ đến mức ngơ ngác.

“Bà nội, lúc trước khi cháu còn du học ở nước. ngoài đã từng học một vài kỹ thuật giám định cơ bản, để cháu xem thử được không ạ?”

Dương Diệp nói.

Mà bà cụ Dương nghe Dương Diệp nói như vậy, cũng hơi nghỉ ngờ tính thật giả của ngọc Long Vân này.

Dù sao bà ấy hiểu cô con dâu Quách Thái Phụng này, nếu thật lòng quý trọng, sao cô ta lại tặng làm quà sinh nhật cho bà được?

Bà cụ Dương đưa cho Dương Diệp.

“Giả, tuyệt đối là giả!”

Mà Dương Diệp, sau khi nhìn vài lần thì lắc đầu.

“Dương Diệp, cậu nói bậy, cậu thì biết cái gì?” Quách Thái Phụng sốt ruột.

“Ha ha, thím Năm, sao thím căng thẳng vậy, cháu không nói nữa, thím nói là thật thì nó là thật!”

Sau đó đưa vòng ngọc cho Quách Thái Phung.

Tuy nhiên, tay của Dương Diệp bất ngờ thả ra trước.

Bốp!

Một tiếng giòn tan, vòng ngọc rơi thẳng xuống đất, vỡ kêu thành tiếng...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn