Thiên Mệnh Chí Tôn


“Vòng ngọc của tôi?!”

Vòng ngọc rơi xuống vỡ nát. Quách Thái Phụng trợn mắt. Mà Dương Tiểu Bối cũng kinh hãi.

Chiếc vòng ngọc ngày là món đồ quý giá nhất trong nhà.

Là bà ngoại tặng cho mẹ, sau đó mẹ lại tặng nó cho mình.

Mang ra tặng cho bà nội của Tiểu Bối, Quách Thái Phụng đã suy nghĩ rất đơn giản.

Bây giờ chồng bà ta vẫn đang là người thực vật nằm trên giường, bà ta không có người để trông cậy.

Chỉ mong sau này con gái mình có thể cố gắng, được gia tộc trọng dụng.

Chỉ cần làm bà cụ Dương vui vẻ thì cũng có thể để Tiểu Bối tiến thêm một bước.

Nếu không sau này Quách Như hoàn toàn cầm quyền thì bà ta sẽ xong đời.

Nhưng bây giờ, vòng ngọc đã rơi vỡ rồi.

Rất rõ ràng, Dương Diệp này cố ý.

“Cậu đền vòng ngọc cho tôi, đền vòng ngọc cho tôi"

Mà Quách Thái Phụng thì sốt ruột đến đỏ mắt, bước lên nắm cổ áo Dương Diệp.

Đúng lúc cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn sang.

“Dừng tay cho tôi, còn biết phép tắc nữa hay. không!”

Điều bà cụ Dương xem trọng nhất là thể diện, lập tức bực mình nói.

“Mẹ, Dương Diệp cố ý, nó cố ý làm vỡ vòng ngọc Long Vân!”

Quách Thái Phụng vội la lên. “Này này này! Tôi nói này em Năm, chẳng phải là vỡ một chiếc vòng thôi à, khoan nói đến việc có thể nó là giả, cho dù là thật thì sao?”

“Cô đã bao lớn rồi mà còn chấp nhặt với con cháu, không biết phép tắc gì cả!”

Mợ Hai cũng bổ sung.

“Hôm nay là đại thọ của mẹ, cô lại ra tay đánh nhau trong tiệc mừng thọ của mẹ, đúng là không biết phép tắc!”

Dương Ngọc Đình cũng lạnh lùng nói.

“Được rồi, chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi mà, vỡ cũng đã vỡ rồi, dù sao tôi dã đến tuổi này, cũng chẳng đeo được! Quách Như nói cũng đúng, có đáng tính toán chỉ li với Dương Diệp không?”

Bà cụ Dương lạnh nhạt nói.

Quách Thái Phụng thì rưng rưng nước mắt.

Xem như Trần Khiêm đã nhìn ra được, bà ngoại cực kỳ thiên vị Dương Diệp, ngọc Long Vân anh cũng từng mua, tất nhiên chiếc vòng này là thật.

Nói trắng ra, Dương Diệp này, là một đứa cháu được cưng chiều.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn