Thiên Mệnh Chí Tôn


“Bà cụ Dương, tôi cũng không biết sao hôm nay lại thế này, rất nhiều khách quý đã mời và đối tác đều gọi điện thoại nói có việc đột nhiên nên không đến được, nhờ tôi chúc mừng thay! Tính đến bây giờ, đã có hơn ba mươi vị giám đốc gọi điện thoại cho tôi rồi!

“Cái gì?”

Bà cụ Dương giận dữ: “Hừ, tôi hiểu rồi, họ đã hẹn nhau hết cả rồi, xem ra nhà họ Dương chúng ta đã xuống dốc thật, vài thập niên trước, phàm là hoạt động của nhà họ Dương, khách đến đầy nhà, nhưng bây giờ, mời người ta mà không mời nổi!"

Nhóm Dương Ngọc Đình không nói gì.

“Ngọc Đình, dự án mà mẹ kêu anh giành, anh đã giành được chưa? Hay là bây giờ không hề có dự án nào có thể tiến hành?”

Bà cụ Dương hỏi.

“Bây giờ vấn đề khó nhất là vấn đề xoay vòng vốn, mẹ, con đã nhanh hết mức có thể rồi, nay mai chúng con sẽ giải quyết vấn đề chuỗi tài nguyên, sau đó sẽ đi giành dự án!”

Dương Ngọc Đình nói.

“Haiz, xín ghiệp không ra xí nghiệp, bây giờ đã nhà không giống nhà rồi, chẳng lẽ, chúng ta cứ thể bại dưới tay hai nhà Long Tân?”

Bà cụ Dương nản lòng nói. Mà đúng lúc này.

Thì thấy quản gia vội vã chạy từ cửa trang viên vào.

“Chủ tịch! Chủ tịch!” “A Sinh, chuyện gì?” Bà cụ Dương hỏi.

“Bà... Bà nhanh chóng ra ngoài xe đi, bên ngoài có một đoàn xe mới đến, họ đến tặng quài”

Hiển nhiên A Sinh rất sốt sắng.

“Hả?”

Bà cụ Dương nghỉ ngờ hỏi.

Nếu khách quý bình thường đến tặng quà mừng thọ, chắc chắn sẽ không làm A Sinh có phản ứng như vậy.

Ai đến thế nhỉ?

Bà cụ cũng ngạc nhiên. Đứng lên ra ngoài theo A Sinh.

Nhóm Dương Ngọc Đình, Quách Như và các thành viên trong gia tộc cũng tò mò ra ngoài.

Thì thấy bên ngoài, khoảng chừng mười máy chiếc Phantom nối dài, mỗi chiếc trị giá hơn hai mươi triệu.

Một đội vệ sĩ áo đen đứng thẳng lưng.

Tay mỗi người đang ôm một chiếc rương.

“Cậu Trần của nhà họ Trần tặng quà mừng thọ cho bà cụ Dương!”

Vệ sĩ áo đen đứng đầu nói.

Mà nhóm bà cụ cũng cực kỳ ngạc nhiên. Đoàn xe này, tuyệt đối xa xỉ đến cực đỉnh. Lập tức có vệ sĩ thứ nhất mở rương ra. “Một củ nhân sâm nghìn năm!”

“Cái gì? Nhân sâm nghìn năm?”

Mọi người kinh ngạc.

“Một cái vạc cẩm thạch trăng!”

“Hả?” Bà cụ Dương rung động.

Dương Ngọc Đình và Quách Như thì căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt.

“Một bức bản chính Đường Bá Hổi” Cái rương thứ ba mở ra.

“Bản chính của Đường Bá Hổ?” Mọi người đều xông đến dồn dập.

“Cậu Trần nhà họ Trần? Là ai vậy? Sao lại tặng món quà lớn như vậy?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn