Thiên Mệnh Chí Tôn


Quà mừng thọ còn hơn thế nữa.

Đúng là làm người nhà họ Dương, bao gồm cả bà cụ Dương nhìn mà hoa mắt.

Thậm chí dùng từ kỳ trân dị bảo để hình dung cũng không quá đáng.

Mỗi một món quà đều có lai lịch lớn, đúng là giá trị liên thành!

Mặt bà cụ Dương kích động.

Mặc dù đã sống cả đời nhưng bà ấy chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thế này.

“Bà cụ Dương, đây là danh sách quà tặng, mời bà xem qual”

Chàng trai đứng đầu cung kính dâng danh sách quà tặng lên.

“Không cần xem đâu, không cần xem, cảm ơn món quà của cậu Trần, chỉ là món quà này quý giá quá! Đúng rồi, tôi đây chưa từng gặp cậu Trần, cũng chưa từng kết bạn với nhà họ Trần, không biết gia chủ của cậu là?”

Bà cụ Dương cười nói.

Màn sương lạnh lẽo ban nấy đã bị cuốn đi, tan vào hư không.

“Bà cụ Dương, nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước!”

Hiển nhiên những người này cũng không muốn nói nhiều.

“Ở lại uống ly rượu nhé?” Bà cụ Dương nói. “Cảm ơn, không cần ạ!”

Chàng trai nói xong, đám người đó trở lại xe, trực tiếp rời đi.

“Xa xỉ quái”

“Đến vệ sĩ người làm mà cũng thong dong bình tĩnh như vậy, rốt cuộc nhà họ Trần là gia tộc thế nào?”

Người nhà họ Dương đều sửng sốt.

“Mẹ? Cậu Trần nhà họ Trần? Chúng ta chưa bao giờ kết bạn với họ, tại sao họ lại tặng cho chúng ta những món quà đắt tiền như vậy, con tính đại khái, cộng những món quà mừng này lại, trị giá khoảng một tỷ!”

Dương Ngọc Đình kích động đến run tay.

“Đúng vậy, đâu chỉ một tỷ, nhà họ Trần đúng là hào phóng, nhưng mà đúng là nhà họ Dương chúng ta chưa bao giờ qua lại với nhà họ Trần, cũng chưa bao giờ nghe nói đến nhà họ Trần, chẳng lẽ là bạn bè của mấy đứa cháu, chẳng lẽ là bạn cùng lớp của chúng nó?”

Mặt bà cụ Dương như không thể tin nổi, nói. Nhóm cháu chất thì dồn dập nhìn nhau.

Cho dù là bạn thân cũng sẽ không tặng quà mừng trị giá một tỷ, hiển nhiên lý do này quá gượng gạo.

“Mẹ, mặc kệ là ai tặng, nếu người ta đã có lòng tặng thì những thứ này là của chúng ta rồi, tiện tay lấy một món ra bán là có thể giải quyết được khủng hoảng kinh tế của gia tộc chúng ta!”

Quách Như đảo mắt, chợt nói.

“lm miệng, đúng là ăn nói lung tung, đây là quà mừng thọ do nhà họ Trần tặng, quý giá như thế, sao chị lại dám bán đi, ít nhất trước khi tôi chưa tìm hiểu rõ thân phận của cậu Trần nhà họ Trần thì không ai được phép động vào những thứ này, nếu ai dám động đến quà mừng thọ, tôi sẽ đuổi ra khỏi gia tộc ngay!”

Bà cụ Dương nói. Đồng thời cũng nhìn đoàn xe hơi đã rời đi. “Mẹ, mẹ nhìn gì vậy?”

Dương Ngọc Đình thấy không thể động vào số quà mừng thọ này nên lại sáp lên hỏi.

“Mẹ đang nhìn những người xuống xe ban nấy, Ngọc Đình, con không nhìn ra là tất cả những thuộc hạ đó đều đã được đào tạo bài bản. Một gia tộc bình thường sẽ không thể có thuộc hạ như vậy được, có thể nói, rất có thể sau lưng họ là một gia tộc lớn hàng đầu!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn