Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu rõ thân phận của cậu Trần này, lấy được phương thức liên lạc, nhờ cậu ấy giúp chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn này!”

Bà cụ Dương tính toán sâu xa, nói.

“Dạ, mẹt”

“Trời, có một giả thiết khác!”

Lúc này, bỗng dưng mợ cả nói.

“Hả? Giả thiết gì?”

“Liệu có phải là cậu Trần này thích cô gái nào. đó trong nhà họ Dương chúng ta không, sau này muốn cầu hôn nên bây giờ tặng quà trước?”

Mợ Hai cười nói.

Trong số những người ở đây, đứa con gái Dương Nghiên của mợ Hai là người xinh đẹp và có khí chất nhất.

Bà ta nói như vậy, đơn giản là muốn thông báo với mọi người rằng, liệu có phải cậu Trần này thích con gái bà ta hay không?

“Ha ha, em Hai, em biết nghĩ thật đó!”

Mà Quách Như vừa nghe vậy thì thấy không vui.

Dù sao bây giờ, trong ba thế hệ nhà họ Dương, đều xem Dương Diệp là hạt nhân tương lai của gia tộc.

Bây giờ những lời mợ Hai nói, chẳng phải là đang đâm chọt sau lưng hay sao.

Mặc dù bình thường đứng cùng phe cùng phái nhưng khi đề cập đến vấn đề lợi ích thiết thân, khó mà tránh khỏi một vài sự chia rẽ.

“Hả? Nhưng mà vợ thằng Hai nói nghe cũng đúng, cậu chủ của gia tộc chân chính sẽ không bao giờ làm những chuyện rườm rà, cũng sẽ nói rõ ràng, thật sự có thể là cậu Trần này đã thích đứa cháu nào của nhà họ Dương chúng ta rồi!”

“Dương Nghiên, mấy năm nay cháu du học nước ngoài, lại về công ty, gặp rất nhiều người, tham gia rất nhiều hội nghị nhưng cháu có nhớ mình đã từng gặp vị thiếu gia nào lợi hại vậy không?”. Đọc‎ truyệ𝙣‎ tại‎ ||‎ trùmtr‎ uyệ𝙣﹒𝚅𝙣‎ ||

Bà cụ Dương hỏi, bà ấy cũng hiểu rõ, Dương Nghiên là đứa cháu xinh đẹp nhất, mặc dù Dương Tiểu Bối cũng được xem như xuất sắc nhưng Dương Tiểu Bối chưa bao giờ tham gia hội nghị nào lớn, tất nhiên bà cụ Dương sẽ không nghĩ đến cô ấy.

Dương Nghiên suy nghĩ rồi nói: “Hình như có đó bà nội!”

“Ừ, nếu là vậy thật, thì đó là may mắn của nhà họ Dương chúng ta. Dương Nghiên, sau này thiếu cái gì, hoặc muốn cái gì, cứ việc nói với bà nội!”

Bà cụ Dương nói.

“Cảm ơn bà nội!"

Dương Nghiên kích động nói.

Câu này có nghĩa là, bản thân cô ta có cơ hội được thượng vị.

Bà nội nắm tay Dương Nghiên đi vào trong.

Mà đúng lúc này, Dương Ngọc Đình chợt nhận được một cuộc điện thoại.

“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi?” Sắc mặt Dương Ngọc Đình chợt thay đổi. Sau đó mới cúp máy.

Mặt ông ta chợt trở nên xanh mét.

“Mẹt"

Dương Ngọc Đình hơi hoang mang lo sợ, đi đến trước mặt bà cụ Dương.

“Sao vậy?”

“Bên xí nghiệp xảy ra chuyện rồi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn