Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ba, tại con vô dụng, thấy mẹ bị đám người đó ức hiếp, con cũng chẳng dám nói, tại con không biết cố găng!”

Tiểu Bối khóc nói.

“Chiếc vòng mẹ thích nhất, vốn dĩ con muốn lấy ra làm bà nội vui, để con được tiến thêm một bước nhưng đã bị Dương Diệp làm vỡ rồi! Anh ta cố ý làm rơi, tất cả mọi người đều nhìn thấy!”

“Nhưng mà ba ơi, bà nội lại trách ngược lại mẹ, nói mẹ kích động quá, chỉ là một vòng ngọc thôi mà, trong mắt bà nội, chẳng có thứ gì đáng giá bằng Dương Diệp hay sao?”

Hôm nay Tiểu Bối thật sự chịu không nổi nữa.

Lúc trước, họ mỉa mai mình, giễu cợt mẹ mình.

Mình có thể chịu đựng.

Nhưng mà lần này, đến sự công bằng cơ bản nhất mà mình cũng không nhận được.

Dương Tiểu Bối không thể nhịn được nữa, uất ức chạy về.

“Ba biết không, bà Quách Như đó hận ba, nên cũng hận cả con và mẹ! Bà ta hận không thể đuổi con và mẹ cút ra khỏi nhà họ Dương, được thôi, nhà họ Dương, con sẽ không bao giờ đặt chân vào nữa!”

Dương Tiểu Bối nói, sau khi nói xong, dựa vào giường khóc.

Trần Khiêm đứng sau lưng Dương Tiểu Bối, vỗ vai cô ấy.

Đúng vậy, mặc dù bình thường Tiểu Bối thật thà lương thiện nhưng cô ấy cũng có lòng tự trọng, không ai có thể cứ mãi chịu đựng những lời chế giễu lặp đi lặp lại của người khác, không có được sự công bằng dù là nhỏ nhất.

Mùi vị này, ngoài Dương Tiểu Bối ra, chỉ sợ bản thân anh rõ hơn ai hết.

Hơn nữa tính ra, nếu năm đó không phải gia đình Tiểu Bối giúp đỡ mẹ, thì tội gì phải như vậy.

Nếu mẹ đã giao chuyện này cho mình.

Mình sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Bối, cho cậu Năm.

“Anh họ, xin lỗi anh, làm anh lo lảng rồi, anh vẫn chưa tham gia tiệc mừng thọ của bà nội nữa!”

Mà Dương Tiểu Bối thì khóc một hồi, lau nước mắt nhìn Trần Khiêm nói.

“Không sao! Tiểu Bối, em cũng đừng quá bi quan, sau này mọi thứ sẽ ổn thôi, nhất định là vậy!”

Trần Khiêm nắm tay Tiểu Bối.

“Vâng ạI”

Tiểu Bối gật đầu.

Lúc này, điện thoại Tiểu Bối chợt vang lên. Vừa nhìn, là quản gia A Sinh gọi đến.

“Gia tộc tổ chức cuộc họp khẩn cấp, tất cả mọi người đều phải đến!”

Sau đó, A Sinh cúp máy ngay.

“Đi rửa mặt, nhanh chóng đi thôi!”

Trần Khiêm nói.

“Em không đi đâu, em không bao giờ muốn bước vào căn nhà kia nữa, cuối cùng em cũng hiểu, năm đó cô xuất sắc như vậy, mà vẫn không muốn ở trong căn nhà không có tình người này. Thật đó anh họ, có đôi khi sẽ tra tấn người ta phát điên!”

Tiểu Bối tức giận nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn