Thiên Mệnh Chí Tôn


Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Đâu có chứ

“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước đây, dạo này bà nghỉ ngơi sớm lắm!”

Trần Khiêm cũng nóng lòng muốn kể chuyện này cho bà ngoại.

Nên vội đi. “Trần Khiêm, muộn thế này cậu đến làm gì?”

Lúc đi thì vừa hay gặp phải hai mẹ con Quách Như, Dương Diệp đang đi dạo.

Lúc này, hai mẹ con họ vô cùng kiêng dè nói. “Đến tìm bà ngoại!” Trần Khiêm nói.

“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì bàn bạc với tôi đi!” Quách Như khoanh tay nói. “Không bàn bạc với mợ được!” Trần Khiêm lạnh lùng nói một câu. Sau đó dứt khoát đi luôn. “Cậu đứng lại cho tôi, cậu cậu cậu nói thế à?”

Quách Như nhìn người trước mặt, thấy Trần Khiêm không hề nể mặt mình thì tức giận.

“Làm sao?” Trần Khiêm quay đầu, lạnh lùng hỏi.

Quách Như thấy ánh mắt Trần Khiêm thì đột nhiên có cảm giác nghẹn họng: “Không sao cả...”

Sau đó nhìn Trần Khiêm đi vào.

“Mẹ, thằng nhà quê đó càng ngày càng mất dạy, sao vừa rồi mẹ lại sợ nó?”

Dương Diệp bất mãn nói.

“Cái gì? Mẹ sợ nó á?”

Quách Như không tin nổi nói.

Dương Diệp gật đầu.

Đúng vậy, vừa rồi lúc Trần Khiêm quay lại trừng mắt nhìn mình, quả thực trong lòng Quách Như hơi chột dạ.

Cảm xúc của con người có khi rất kì lạ.

Mới mấy hôm trước gặp Trần Khiêm, cậu ta cũng bày ra bộ dạng thờ ơ thế này.

Lúc đó, mình thấy cậu ta ngứa mắt, nên muốn đạp thì đạp, muốn mỉa thì mỉa, hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.

Nhưng giờ, mới có mấy ngày thôi.

Trần Khiêm vẫn là Trần Khiêm kia, vẫn là bộ dạng thờ ơ kia.

Nhưng bây giờ mình mỉa mai cậu ta, thậm chí còn muốn sỉ nhục cậu ta thì lại rất thiếu tự tin. Ngay cả khi vừa rồi bị Trần Khiêm nhìn, mình lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Tại sao lại thế nhỉ?

Quách Như không dám tin!

“Chủ tịch, cậu Trần Khiêm đến rồi!”

Bà cụ Dương đang muốn nghỉ ngơi.

Thì nghe thấy A Sinh nói như vậy.

Bà cụ Dương giật mình, sau đó suy nghĩ một chút mới nói: “Bảo nó vào đi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn