Thiên Mệnh Chí Tôn


“Bà ngoại, dạo này sức khỏe của bà không tốt nên cháu mua cho bà ít thuốc bổi”

Trần Khiêm vào trong, sau đó đặt quà của mình chuẩn bị sang một bên.

“Hừ, hiếm khi cậu có lòng như vậy!” Bà cụ nghiêm mặt nói.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, Trần Khiêm lại đến tay không.

Thật ra, mặc dù đã cắt đứt quan hệ với Ngọc Bình.

Nhưng vấn đề huyết thống sao có thể cắt đứt được chứ.

Đặc biệt là Trần Khiêm với Trần Hiểu đều là cháu ngoại của mình.

Bà cụ cũng muốn dùng thân phận bà ngoại để tiếp xúc với Trần Khiêm.

Nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Trần Khiêm là bà cụ lại nhớ đến thăng nhóc quê mùa Trần Cận Đông năm đó.

Cha con hai người quả thực giống nhau quá.

Tính cách cũng rất giống.

Đều là kiểu nhà quê tính tình thật thà đánh không đánh trả mắng không đáp lại.

“Trần Khiêm, mẹ cậu mấy năm nay sống tốt không?”

Sau một hồi im lặng.

Bà cụ bỗng nhiên hỏi.

“Vẫn sống rất tốt ạ. Thật ra mẹ cháu vẫn luôn nhớ bà ngoại!”

Trần Khiêm ngồi xuống, nói.

“Hừ, sống rất tốt? Ở với loại người như ba cậu mà còn có thể sống rất tốt sao? Thực ra tôi cũng biết cậu đến đây là muốn làm gì. Sản nghiệp nhà họ Dương trước nay chưa từng có thói quen chia cho bên ngoài, chuyện này cậu đừng có mơ tưởng. Hơn hai mươi năm rồi, nó không có lấy một chút tin tức nào, sợ là đã coi như mẹ nó chết từ lâu rồi!”

Bà cụ tức giận nói.

Trần Khiêm cười nói: “Bà đừng có nói như vậy, thật ra lần này Tiểu Khiêm đến đây không phải là vì tài sản của nhà họ Dương mà là muốn làm dịu đi những bất bình giữa bà với mẹ đấy!”

“Làm dịu? Tôi sống chẳng được bao lâu nữa, xoa dịu thì có ích gì? Với lại, năm đó nó đào hôn, làm cho nhà họ Lý điên cuồng nhắm vào nhà họ Dương, khiến cả nhà họ Dương từ vị trí đứng đầu trong bốn gia tộc lớn đến bây giờ lại xuống vị trí cuối cùng! Thậm chí còn điêu tàn! Lần đó, nhà họ Dương tổn hại nặng nề!”

Bà cụ tức giận nói.

“Nhưng chẳng phải không bao lâu sau nhà họ Lý đó đã bị diệt gọn rồi sao?”

Trần Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói. Bà cụ sững sờ.

Đột nhiên phát hiện ra chút gì đó khác lạ từ trong mắt Trần Khiêm.

“Bà ngoại, hôm nay cháu muốn nói, chuyện năm đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của mẹ cháu, bà không có chút trách nhiệm nào sao?

Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bà chỉ cảm thấy Trần Cận Đông năm đó là một kẻ nhà quê nghèo hèn, nhưng cũng hơn hai mươi năm rồi, ông ấy vẫn nghèo sao?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn