Thiên Mệnh Chí Tôn


Lần này, rất nhiều khách quý nghe tin mà đến. Dù sao thì kí được năm dự án lớn, thật sự chỉ với một hành động này, nhà họ Dương đã khác xưa rồi.

Tiểu Bối là người có công lớn nhất mà chỉ đứng một bên, hoàn toàn bị cho ra rìa.

“Ha ha, Dương Tiểu Bối, đừng tưởng cô kí được nhiều dự án như vậy thì cô có thể phất lên. Nói cho cô biết, có Dương Diệp tôi ở đây thì cô vĩnh viễn sẽ đứng sau tôi thôi, vĩnh viễn!”

Dương Diệp nhìn Dương Tiểu Bối, lạnh lùng cười. Dương Tiểu Bối tức giận không nói gì.

“Phải rồi Dương Tiểu Bối, hình như hôm nay là sinh nhật cô nhỉ? Ha ha, xem ra sinh nhật không trọn vẹn rồi!"

Dương Diệp lại cười nói.

Tiểu Bối hung dữ liếc Dương Diệp một cái.

Một lúc sau, bà cụ dẫn người của gia tộc đi ra.

“Tiểu Bối, sao bà thấy cháu cứ trưng ra vẻ lạnh lùng vậy, hôm nay là ngày gì chứ? Cháu xem, nhiều khách quý đến như vậy, biểu cảm thế này có phải là không chào đón người khác không?”

Nhìn vẻ mặt Dương Tiểu Bối không đúng, bà cụ lại là người rất sĩ diện, lúc này không khỏi khiển trách một phen.

“Bà nội, có thể là bà quên rồi, hôm nay là sinh nhật Dương Tiểu Bối. Chắc chắn là nó bị bà gọi đến đây tiếp khách quý, không tổ chức sinh nhật được nên không vui đấy!”

Dương Diệp nói.

“Ôi! Thì ra hôm nay là sinh nhật Tiểu Bối à. Vậy thì ngại thật, chuyện của gia tộc mà lại làm liên lụy đến Tiểu Bối giỏi giang của chúng ta không được tổ chức sinh nhật!”

Quách Như lập tức bổ sung thêm một câu. “Cháu đâu có!” Tiểu Bối vội cãi lại.

Bà cụ cau mày nói: “Bà không quan tâm là có hay không, tóm lại bây giờ cháu với Tiểu Diệp là người phụ trách đứng ở bên ngoài, thì phải có thái độ, cháu xem Tiểu Diệp làm thế nào, rồi nhìn lại cháu làm thế nào!”

“Tiểu Bối, bác dâu Cả nói cháu thiếu kinh nghiệm điều hành cấp cao, bà còn cho rằng cháu sẽ thích ứng nhanh thôi. Nhưng thật sự là bác Cả của cháu nói đúng rồi, trong một số trường hợp, cháu thật sự không ứng phó nổi!”

“Thế này đi, cháu không cần phải ở đây tiếp đón nữa, vào trong xem có chỗ nào cần giúp thì giúp đi!” Bà cụ nghiêm khắc nói.

Sau đó lại đưa người của gia tộc đi sang chỗ khác.

“He hel” Dương Diệp lạnh lùng cười.

“Dương Diệp, anh đừng có mà đắc ý, miệng độc địa rồi sẽ bị quả báo thôi!”

Dương Tiểu Bối nói xong, đang chuẩn bị rời đi. Thì bỗng nhiên nhìn thấy anh họ đến rồi.

Hơn nữa trong tay còn xách theo một cái bánh kem nhỏ cỡ hai mươi centimet.

Cuối cùng Dương Tiểu Bối mới cảm thấy được một chút an ủi.

“Anh họ, sao giờ anh mới đến?” Tiểu Bối vui vẻ nói.

“Anh đi đặt bánh kem cho em, hôm nay sinh nhật em mài”

Trần Khiêm nâng chiếc bánh kem nhỏ trong tay.

“Ha ha, đúng là nhà quê, ai đón sinh nhật mà ăn bánh kem chứ, xì!”

Dương Diệp cười khinh bỉ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn