Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ha ha, quả thực trước đây là vậy. Nhưng mấy hôm trước, mấy ông chủ này cũng đã thỏa thuận xong với chúng tôi rồi, khoản vay mà các người với bọn họ hợp tác đã chuyển vào tay nhà họ Long rồi!”

“Tôi tính đi tính lại, mấy năm nay, nhà họ Dương các người, rồi người phụ trách của mỗi tập đoàn, công ty cũng lần lượt vay không ít tiền từ hơn ba mươi ông chủ. Chậc chậc chậc, hàng chục tỷ, còn chưa tính ngân hàng nữa!”

Long Thiếu Lôi cười nói.

“Cậu... Cậu nói bậy, nhà họ Dương chúng tôi làm ăn lớn, sao có thể có khoản vay lớn như vậy?”

Bà cụ Dương nghe xong, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Hàm ý trong lời của Long Thiếu Lôi ám chỉ rất rõ ràng.

Nếu như trong thời gian ngắn hắn ta tạo sức ép lên khoản vay thì nhà họ Dương hoàn toàn không đủ thời gian để gom góp được nhiều như vậy.

Chỉ còn cách thế chấp diện tích lớn.

Mà bức dây động rừng thì chắc chắn ngân hàng cũng sẽ gây sức ép.

Thật sự đến khi đó, nhà họ Dương không phải chỉ đơn giản là khuynh gia bại sản.

“Ha ha, cái này thì phải hỏi con cháu của bà rồi"

Long Thiếu Lôi lạnh lùng cười. “Các người... Nói!” Bà cụ gõ mạnh cây gậy.

Mấy người Dương Ngọc Đình với Quách Như đều sợ hãi nuốt nước bọt, không dám nói gì.

“Ha ha, không ai nói à? Vậy để tôi nói cho bà

nhé! Long Thiếu Lôi cười khổ, lắc đầu nói:

“Đặc điểm của nhà họ Dương rất khác biệt, con cháu thì chia nhau nắm quyền. Cuối cùng, người mang lại lợi nhuận lớn nhất cho gia tộc thì có thể thừa kế nhà họ Dương đúng chứ? Ha ha, tính một chút, bắt đầu từ con trai cả của mấy người, thì không ai muốn dùng tiền của mình để làm việc cả, ai cũng lấy danh nghĩa nhà họ Dương để đi vay!”

“Tôi nói đúng chứ?”

Long Thiếu Lôi nói.

Bà cụ Dương vô cùng tức giận. Lúc này mới hiểu, tại sao lúc đại thọ của mình, con trai cả Dương Ngọc Đình có nói sẽ lập tức liên

hệ vay tiền để giải quyết vấn đề dây chuyền vốn.

Hóa ra đây là tình trạng của bọn họ những năm qual

“Tổng giám đốc Miêu, tổng giám đốc Lý, các người đã chuyển giao quyền lợi cho nhà họ Long rồi, sao không nói với chúng tôi một tiếng?”

Sắc mặt Dương Ngọc Đình trằng bệch.

Bởi vì lúc này, ở đây, có rất nhiều ông chủ đang hợp tác với bọn họ.

Ông ta vội hỏi.

“Các người biết không? Các người đang hại nhà họ Dương chúng tôi đấy?”

“Đủ rồi Ngọc Đình, chẳng lẽ đến giờ con còn chưa nhận ra sao? Tổng giám đốc Miêu, tổng giám đốc Lý bọn họ đã bàn bạc với nhà họ Long từ lâu rồi?"

Bà cụ đợi trợn Dương Ngọc Đình một cái.

Mấy ông chủ đó cũng đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhún vai, lạnh lùng cười.

“Yếu trâu còn hơn khỏe bò. Chẳng qua chúng tôi bỏ đi một số tài sản, chắc chắn sẽ không nợ nhà họ Long các vị một đồng, cậu yên tâm đi!”

Tay bà cụ run rẩy.

Mặc dù nói như vậy nhưng lần này chắc chắn nhà họ Dương sẽ tổn hại rất nhiều.

Động thái lần này của nhà họ Long rõ ràng là muốn nhà họ Dương không phản ứng kịp.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn