Thiên Mệnh Chí Tôn


"Anhl"

Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ sau bếp mang đồ ăn ra.

Thấy cậu thanh niên kia bị đánh.

Vội buông khay thức ăn chạy tới.

"Sao các người lại đánh anh ấy?"

Cô gái bổ nhào tới, mắt đỏ ửng cả lên.

"Sao đánh cậu ta? Hừ, cô nghĩ xem, làm bẩn quần áo của tôi, hơn nữa quán cơm của các cô cũng thật là, tìm một tên không lanh lợi làm phục vụ, không đánh mà được à, mẹ nó! Các người nói xem, việc này giải quyết thế nào? Nếu không đền quần áo cho tôi, tôi đập cái tiệm này!"

Người phụ nữ lạnh lùng nói.

"Không được đập tiệm, không được đập tiệm!"

Cậu thanh niên bị đánh sắp khóc rồi, ngồi dưới đất mà van nài.

"Anh, không cần cầu xin họ!"

Cô gái vội ngăn lại.

Cô gái nhìn qua trạc hai mươi tuổi.

Nhưng nhìn có vẻ siêng năng lại hiểu chuyện.

Thấy hai người họ dễ bắt nạt, nhóm người kia càng được đà lấn tới.

Mấy người đàn ông phía sau người được gọi là anh Bưu rung đùi, bẻ khớp tay kêu răng rắc.

Mọi người xung quanh đều lo lắng đứng lên, xem ra đụng độ là không tránh khỏi rồi, đáng thương cho hai anh em kia.

"Sao vậy? Sao lại đánh nhau rồi?"

Đúng lúc này.

Bên ngoài, một thanh niên đội mũ lưỡi trai chở theo một người phụ nữ trên xe điện ba bánh về, xem ra là mới ra ngoài mua thức ăn.

Người phụ nữ thấy bên trong sắp đánh nhau đến nơi, vội nhảy xuống xe bước nhanh vào trong.

Ngược lại người thanh niên đội mũ lưỡi trai xem ra rất bình tĩnh, liếc một cái xem tình hình bên trong sau đó thu lại ánh mắt, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, điềm nhiên ở bên ngoài dỡ hàng.

"Mẹ, bọn họ đánh anh trail"

Cô gái vội phân bua.

"Mẹ, bọn họ đánh con!"

Cậu thanh niên ngồi trên nền đất khóc rống lên. "Hổ Tử không cần sợ, có mẹ đây!"

"Sao các người lại đánh thăng bé?"

Người phụ nữ nóng nảy.

"Sao lại đánh hả? Bởi vì đứa con ngốc ngếch của bà làm bẩn quần áo của tôi!"

Người phụ nữ kia khoanh tay nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn