Thiên Mệnh Chí Tôn


Lập tức thấy nét mặt ông chủ bỗng dưng nghiêm lại.

Vội vàng ngậm miệng.

Trần Khiêm giao lại việc ở đây cho Vương Tiểu Hoa, mình thì kéo tay Mã Hân Nhiên đi ra ngoài.

"Mẹ cậu đang ở chỗ nào?"

Trần Khiêm hỏi.

"Ở phía bắc thị trấn, trong một nhà khách dưới

chân núi Mông Sơn! Tiểu Khiêm, cậu quen biết thầy Tả à?” Mã Hân Nhiên hỏi.

"À... cũng xem là có quen biết đi!"

Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng. "Còn nữa Trần Khiêm, nửa năm trước, rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy? Đó lại là chuyện gì? Cậu có biết rằng tôi vẫn luôn rất lo lắng cho cậu

hay không?”

Mã Hân Nhiên hỏi.

"Rồi, lên xe đã, chúng ta đi tìm mẹ cậu trước, trên đường tôi sẽ từ từ giải thích với cậu!"

Trần Khiêm không có gì phải giấu giếm trước. mặt Mã Hân Nhiên cả.

Tiết lộ cho cô ấy biết một số việc cũng không có vấn đề gì.

Ra cửa, Trần Khiêm lại nhảy lên chiếc xe ba bánh.

Mà Mã Hân Nhiên ngồi luôn xuống một bên khác.

Hai người cùng nhau đi tới chỗ núi Mông Sơn.

Quan hệ của Trần Khiêm với Mã Hân Nhiên không thể so với người thường, cô ấy xảy ra chuyện, Trần Khiêm không thể nào buông tay mặc kệ.

"Này, đây không phải Hân Nhiên sao, sao lại ngồi loại xe này vậy?"

Đến lúc Trần Khiêm lái xe chở Mã Hân Nhiên đến cửa nhà khách.

Hai người đúng lúc bắt gặp mấy người nam nữ thanh niên đi ra từ bên trong nhà khách, đang

mở cửa một chiếc Audi A6 chuẩn bị rời đi.

Bọn họ nhìn thấy Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên, không khỏi che miệng cười rộ lên.

"Tiểu Khiêm, bọn họ là người nhà chú họ tôi!" Mã Hân Nhiên nhỏ giọng nói.

"Àp"

Trần Khiêm nhàn nhạt gật đầu.

"Tại sao mấy người lại đến đây?"

Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm xuống xe, cô ấy cất tiếng hỏi.

"Còn đến để làm gì, chúng tôi đến để trả phòng, còn đang định gọi điện thoại cho cô về đấy. Cha tôi nói, nhìn cô chắc cũng không có tiền đi mời thầy Tả đâu, dựa vào đâu khách sạn nhà người ta phải nể mặt mũi nhà họ Lưu bọn tôi mà cho cô thuê phòng ở chứ? Đừng để đến cuối cùng ngay cả tiền phòng cũng không trả nổi, đến mặt mũi nhà họ Lưu chúng tôi cũng bị mất sạch!"

Một cô gái mặc quần áo rực rỡ nói.

"Đúng vậy đó, tôi nói cô chứ Mã Hân Nhiên, nếu không được thật thì cô đem mẹ mình về đi, cô xem xem người đến thăm hỏi thầy Tả đều là nhân vật máu mặt ở khắp nơi trên cả nước, chỉ bằng chút xíu tiền này của cô còn chưa đủ đi đến lưng chừng núi đâu!"

Một chàng trai khác cũng giở giọng khinh bỉ.

Nhà họ Lưu chính là nhà của chú họ Mã Hân Nhiên. Lúc trước, nhà Hân Nhiên ở Kim Lăng cũng coi như là nhà giàu có, thường xuyên qua lại với nhà họ Lưu ở Tây Nam.

Nhưng sau này, mọi chuyện lại thành như vậy.

Tới nhờ vả người ta một ngày hai ngày thì được, lâu dài, khó tránh được việc bộc lộ bản chất thật.

Cho tới bây giờ, nhà họ Lưu rất sợ Mã Hân Nhiên ỷ lại nhà bọn họ, cho nên mới có chuyện hôm nay.

"Đúng đó, lúc trước ba tôi có lòng tốt tìm cho cô một nhà chồng ở đây, cô còn không vui, không phải nhà trai là một tên ngu ngốc thôi sao, thế thì có sao, ít nhất người ta còn có tiền!"

Cô gái khinh bỉ nói.

"Đúng vậy, thảo nào cô ta lại không đồng ý, hóa ra là có bạn trai rồi, lái xe điện ba bánh cơ đấy, tôi lớn đến như vậy đây là lần đầu tiên thấy đấy!"

Một cô gái khác trong nhóm lại nói.

Trần Khiêm nghe những lời châm chọc của bọn họ, nếu như là trước đây thì anh đã sớm phản bác lại, nhưng bây giờ, chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng.

Không đáng để anh phải chấp nhặt...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn