Thiên Mệnh Chí Tôn


"Này, này này, tên nhóc lái xe ba bánh kia, không có tiền thì mau cút đi, đừng ngăn cản mọi người đi khám bệnh!"

Chàng trai cười lạnh nói.

Đồng thời vỗ vào vai Trần Khiêm một cái, tay hơi dùng lực.

Trần Khiêm nhìn thoáng qua bàn tay của chàng trai đang đặt lên vai mình.

"Tốt nhất bỏ bàn tay vủa cậu ra, bằng không một lúc nữa cậu sẽ hối hận đấy!"

Sắc mặt vốn đang bình tĩnh chất phác của Trần Khiêm đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.

"Hối hận? Ha ha, sợ là mày không biết tao đang làm gì đâu!"

Chàng trai hừ lạnh một tiếng. Lần thứ hai đồn lực lên bàn tay. Không ngờ Trần Khiêm chỉ hơi run bả vai.

Một tiếng "ầm vang lên.

Hình như xen lẫn trong đó là tiếng gẫy vụn giòn giã của thứ gì.

Chợt nghe thấy chàng trai kia hét lên một tiếng thảm thiết.

Sau đó ôm lấy bàn tay của mình liên tiếp rút lui.

"AI Tay của tôi!"

Chàng trai bị đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn xuống mu bàn tay, phía trên nhô ra gân đỏ, như là từng con giun đang bám vào bàn tay.

"Tao phải đánh chết mày!"

Mặt mũi của chàng trai mất sạch lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, chuẩn bị nhào về phía Trần Khiêm.

"Thanh Thư, mau dừng tay!"

Cậu ta lại bị ông cụ giơ tay ngăn cản.

Không ai nhận ra, vào lúc ông cụ nhìn thấy dấu vết trên mu bàn tay của Thanh Thư, mi mắt mãnh liệt giật giật.

Trên gương mặt là sự kiêng dè sâu sắc.

Đúng là thực lực của Thanh Thư không kém.

Có thể nói rằng, bàn về năng lực đánh đơn, ba người lính đặc chủng cùng nhau vây đánh cũng không chiếm được ưu thế trước đứa cháu này.

Thế nhưng, chỉ là một động tác đẩy vai nho nhỏ đã đả kích Thanh Thư đến vậy, có thể đoán ra được thực lực của chàng trai trước.

“Lui rai"

Ông cụ nói lần nữa.

Cô gái lạnh lùng kia cũng nhíu mày nhìn Trần Khiêm.

"Chàng trai trẻ này, thật có lỗi, cháu tôi vô lễ, vừa rồi đã đắc tội cậu! Khụ khụ khụ...!"

Ông cụ nói một câu, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.

"Ông nội!"

Thanh Thư cùng với cô gái lạnh lùng kia chợt lo lắng gọi.

"Không có gì đáng ngại. Chàng trai trẻ, nếu như có thể, tôi đồng ý nhường vị trí thứ nhất lại cho cậu, để cho thầy Tả khám bệnh cho nhà cậu trước!"

Chuyện càng khiến mọi người bất ngờ chính là ông cụ lại nói thêm câu này.

"Ông nội, dựa vào đâu phải nhường cho hắn †a, tên đó là cái thá gì!"

Thanh Thư giận dữ nói.

"Cũng được, ông đã bệnh nguy kịch, dù cho để Tả Trung Đào khám cũng không có tác dụng! Ông ta không cứu được đâu!"

Trần Khiêm cũng không khách khí nói.

"Mày!"

Thanh Thư và người đẹp đều hết sức tức giận. Ngay cả ông cụ lúc này cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng.

"Thực lực của anh bạn trẻ đúng là rất mạnh, nhưng nên chú ý nhiều hơn đến lời nói cử chỉ, tôi chỉ là một lão già không tính là gì, thế nhưng nếu lời này nói với người khác, sợ là dễ rước tai họa!"

Ông cụ thể hiện sự bất mãn của mình một cách uyển chuyển, dù sao bị người khác nguyền rủa như vậy không ai chịu được.

Hai bên bày ra khí thế sắn sàng chiến đấu.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn