Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ba à, chỉ sợ tình huống có sự thay đổi, lão tặc Phương đã mời Tả Trung Đào đến chữa bệnh cho ông ta, người chúng ta nói, sau lần chữa trị này, trông sắc mặt lão tặc Phương đã tốt hơn rất nhiều.”

Trên bàn tiệc, Tư Đồ Dương không khỏi lo lắng nói.

“Cậu Dương, chỉ sợ cậu lo xa rồi, giờ nhà họ Long và nhà Tư Đồ đã không còn như trước nữa rồi, hiện tại hai nhà Tư Đồ và họ Long đã bắt tay với nhau, cộng thêm sự trợ giúp đắc lực của mấy vị đại sư nhà họ Mạc, chúng ta còn sợ một Phương Bất Đồng ư?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên cười lạnh nói.

Ông ta tên là Long Bưu, là con trai út của ông cụ nhà họ Long.

Có thể nói mấy người con của ông cụ Long đều có những nét riêng.

Nhất là Long Bưu này, người giống như tên, vô cùng dũng mãnh.

Người cầm đầu thế lực ngầm dưới trướng nhà họ Long.

Ông ta từng tham gia vào kế hoạch bao vây cậu Cả nhà họ Trần, càng thu hoạch nhiều thành tựu trong thành phố Khánh này, suýt chút nữa đã bắt sống Trần Khiêm, cho nên về năng lực, ông ta rất được nhà họ Mạc tín nhiệm.

“Chú Bưu nói rất đúng!” Tư Đồ Dương nói.

“Ha ha, Tiểu Dương, sau này con phải học các bậc cha chú nhiều hơn, mấy tài trí kia của con không đủ dùng đâu, đúng rồi, ngày mai sắp bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch rồi, con chuẩn bị thế nào rồi?”

Tư Đồ Hoằng hỏi.

“Ba yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, hơn nữa có sự trợ giúp của hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên nhà họ Mạc, chắc chắn sẽ không có sơ hở gì”

Tư Đồ Dương nói.

Đồng thời cũng nhìn hai anh em giống nhau như đúc kia.

“Tốt, vậy ba hoàn toàn yên tâm rồi, Mạc Thanh Mạc Thiên là em họ cậu chủ Mạc Kiếm, so về bản lĩnh, cũng không thấp hơn cậu cả Mạc Kiếm bao nhiêu!”

Tư Đồ Hoằng nịnh bợ.

“Hai vị nói đùa rồi, so với anh họ, chúng tôi vẫn còn kém xa lắm”

Hai anh em lắc đầu cười khổ.

“Được rồi, để giành chiến thẳng đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta vào ngày mai, cạn ly!”

“Cạn ly!"

Ngày hôm sau, trong hội chùa ở một thị trấn phía tây nam.

Cảnh tượng rất náo nhiệt, có thể nói là dòng người tấp nập.

“Thật náo nhiệt!”

Phương Di đứng trong đám người, nhìn thấy nhiều người như vậy thì không khỏi hưng phấn nói.

“Phương Di, em có thể rụt rè một chút được không?”

Phương Kiển Nám không còn gì để nói. “Rụt rè làm gì chứ, em thật sự hưng phấn mà, chẳng lẽ chị không cảm nhận được à? Càng nhiều người thì chơi càng vui chứ!”

Phương Di nói.

Phương Kiển Nám lắc đầu không nói nên lời.

“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo một vòng trước đi, rồi vào chùa cầu nguyện sau”

Thím Hai lập tức nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn