Thiên Mệnh Chí Tôn


Đại Hoàng là một chú chó ngao Tây Tạng mà Úc Kim Hương nuôi.

Mấy cô gái bỗng chốc cười với nhau. Chỉ là lúc Trần Khiêm đưa sinh viên đến.

Thì mới thấy trong phòng thí nghiệm đã có hai lớp rồi.

Thường thì phòng thí nghiệm sẽ được chia cho sinh viên của hai lớp kề nhau học cùng. Hiện tại là lớp này của Trần Khiêm với lớp của Thẩm Mộng học cùng.

Nhưng bây giờ, Dư Giang với sinh viên lớp anh ta cũng ở bên trong.

“Thầy Trần?” Thẩm Mộng nhìn Trần Khiêm, hơi gượng gạo nói.

“Chẳng phải tiết này hai lớp chúng ta học cùng sao? Sao thầy Dư lại đưa sinh viên đến đây?”

Mặc dù ở đây Trần Khiêm không có cảm giác thân thuộc nào, nhưng vẫn khiến anh hơi không vui.

“Ngại quá thầy Trần, thầy Dư nói với tôi lần đầu thầy ấy dạy sinh viên nên không có kinh nghiệm, muốn học. chung phòng với lớp tôi. Tôi tưởng thầy ấy nói với thầy rồi, cho nên mới đồng ý!”

Mặt Thẩm Mộng hơi đỏ.

“Khụ khụ, thầy ơi em thấy sau này cứ thế này đi, hai lớp bọn em học chung phòng được không? Bọn em thích học cùng với cô Thẩm và thầy Dư!”

Vài sinh viên lớp Dư Giang nói.

“Dựa vào cái gì chứ, đã sắp xếp xong hết cả rồi, mấy người muốn cho ai thì cho à?”

Lúc này Úc Kim Hương bất mãn, cùng với mấy cô gái khác phản bác lại.

Thấy như sắp cãi nhau đến nơi.

Thử nghĩ xem, thế này giống như vứt hết mặt mũi ở đây vậy. Mình còn phấn khích cầm theo vở, cuối cùng người ta chẳng những không chào hỏi mà còn ngang ngược chiếm luôn phòng thí nghiệm.

Nghĩ mà nhục.

“Khụ khụ, thầy Trần, chúng tôi đã chuẩn bị làm thí nghiệm rồi. Thế này đi, thầy đưa sinh viên của thầy về nhé?”

Dư Giang đút hai tay vào túi, lạnh lùng cười.

“Sao vậy? Sao lại ồn thế, có để người khác lên lớp không đây?”

Ở phòng thí nghiệm bên cạnh có hai giáo viên nữ trẻ tuổi bước ra.

Lúc này không hài lòng nói.

Sau đó Dư Giang nói với bọn họ: “Là thầy Trần. Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm lên lớp của cô Thẩm nhưng cuối cùng sơ ý trùng tiết với lớp của thầy Trần! Ôi, là lỗi của tôi!”

“Thầy Dư, thế này cũng không tính là lỗi của thầy, là thầy Trần không thông cảm thôi. Có gì to tát đâu, thầy đổi qua tiết sau được chứ?” Hai nữ giáo viên nói.

Thẩm Mộng khẽ vuốt lại tóc của mình: “Thầy Trần, không thì thầy về trước đi?”

Dù sao thì làm ầm lên thế này cũng không hay. Trần Khiêm khế cau mày.

Không chấp bọn họ làm gì, thật sự không đáng. Lúc này anh nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi!”

Nói xong thì xoay người dẫn sinh viên quay về. “Được rồi, mau đi thôi!”

Sinh viên trong lớp la hét ầm ï.

“Đậu xanh rau má, thật là tức chết mài”

Úc Kim Hương ném vở.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn