Thiên Mệnh Chí Tôn


“Không đua? Thấy em cũng còn sinh viên, sợ nên không dám đua à? Lãng phí chiếc xe thể thao của em rồi.

“Đệch con mẹ anh!” Úc Kim Hương mắng. “Đua thì đua, ai sợ anh!”

Nhưng nói xong câu này thì Úc Kim Hương hơi hối hận.

Cô ta chỉ muốn đến xem trường đua xe Bát Bộ Lĩnh đồn đại đã lâu trông như thế nào với lại chạy thử đường đèo. Nhưng không ngờ ở đây lại có cảnh tượng thế này, cô ta thực sự không thích ứng được.

Anh chàng tóc xoăn cũng biết Úc Kim Hương đang lo lắng điều gì, nên chỉ nhóm người xung quanh rồi nói: “Đám chết tiệt này đều là gia súc cả, đừng có xem bọn họ là người. Nếu thực sự không muốn nhìn thì nhắm mắt lại là được rồi”

Úc Kim Hương do dự, nhưng thấy anh chàng tóc xoăn đứng bên cạnh không ngừng thề thốt, thế là ôm suy nghĩ chết sớm đầu thai sớm nói: “Đã nói là đua rồi thì anh đừng có nói nhảm nữa, chúng ta nhanh lên đi.”

“Không được. Chúng ta phải đợi trận sau. Giờ đã có người giành trước rồi.” Anh chàng tóc xoăn chỉ về phía hai chiếc xe hơi ở bãi đất trống đang đợi lệnh xuất phát rồi nói.

Ngay lúc Úc Kim Hương hơi tức giận đập vào tay lái, sốt ruột chờ đợi.

“Mau nhìn kìa, xe của chị Hương!”

Thì nhóm Lý Ngưng Ngưng đến.

Mười mấy chiếc xe dừng lại.

Nhóm Lý Ngưng Ngưng chạy về phía Úc Kim Hương.

“Hú hú húII!”

Khi Lý Ngưng Ngưng với các bạn học chạy tới thì mấy trăm chàng trai và cô gái ở xung quanh trường đua hú hét và huýt sáo.

Dù sao thì từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng thấy có người ăn mặc như sinh viên đến đây.

Hơn nữa còn đến tận ba mươi mấy người, trong đó phân nửa là các cô gái cao ráo, vẻ ngoài ngây thơ dễ thương.

Đương nhiên là thích thú!

Anh chàng tóc xoăn cũng phấn khích không thôi, nhảy xuống xe, mắt nhìn thẳng.

“Ngưng Ngưng, sao... sao các cậu lại đến đây?”

Úc Kim Hương hỏi.

“Còn nói bọn tớ à, chẳng phải là vì mọi người đều lo lắng cho cậu sao? Mau đi thôi, cậu dám đến đây, cẩn thận bác trai biết được thì cậu đừng nghĩ tới chuyện sống nữa!”

Lý Ngưng Ngưng kéo tay Úc Kim Hương.

Úc Kim Hương cũng muốn về.

“Đừng đi vội thế, chạy xong một vòng đã chứ? Thế nào? Khó khăn lắm mới đến một lần, cô em còn sợ ba mẹ gì chứ, chẳng lẽ ở trường cô em là sinh viên gương mẫu à?”

Anh chàng tóc xoăn lạnh lùng cười.

“Sợ rồi sợ rồiI"

Những người xung quanh hét lớn.

“Khỉ khô! Ngưng Ngưng đợi nhé, tớ đua với anh ta một vòng, để anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại!”

Úc Kim Hương nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn