Thiên Mệnh Chí Tôn


Ngay lập tức giơ hai tay lên, xuống xe. Cô gái kia cũng lấy súng ra.

“Diễm Vũ, đi! Giải quyết thằng nhóc đó đi, nói với lão A đã bắt được người rồi, bảo cậu ta mau tới giúp đỡ!”

“Vâng!”

Cô gái gật đầu, lúc này mới đi về phía ghế phụ lái. “Hửm?”

Cô gái chợt giật mình.

Ngẩng đầu nhìn về tên đầu trọc: “Độc Lang, trên xe này... sao chẳng có ai cả?”

“Không có người? Vừa rồi còn ở trên xe mà?”

Tên đầu trọc áp tải Úc Kim Hương đi về phía chiếc xe.

Nhìn một cái, quả nhiên không có ai.

“Lạ thật, ban ngày ban mặt, người đâu rồi?” Tên đầu trọc cũng kinh hãi nói.

Mới... mới chớp mắt đây mài!

“AI Tôi liều với các người!”

Lúc này, phía sau tên trọc vang lên một giọng nói.

Quay lại nhìn thì thấy một tảng đá lớn, đang dần phóng to... phóng †o trước mắt mình!!!

Bịch!

Vang lên một tiếng lớn, hai mắt tên trọc đảo một vòng, sau đó bất tỉnh.

Cô gái phản ứng lại muốn nổ súng, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của mình vừa nâng lên được một nửa thì đột nhiên không nhấc lên được nữa.

“Tôi liều!”

Người thanh niên lại hét lớn, nhấc một tảng đá, loạng choạng đập vào đầu cô gái.

Bịch! Cô gái cũng hôn mê.

Người thanh niên này, không phải Trần Khiêm thì còn có thể là ai nữa chứ?

Chẳng qua, Trần Khiêm không thể để lộ thân phận nên chỉ có thể diễn.

“Wowl"

Chẳng mấy chốc Úc Kim Hương đã được cứu nên phấn khích hét lớn: “Thầy, thầy...thây giết hết hai người họ rồi! Thầy tiêu rồi, thầy giết người rồi!” Trần Khiêm trợn tròn mắt.

“Chưa chết, là ngất xỉu thôi. Bây giờ người của bọn họ ngay lập tức đuổi đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”

“Ừ nhỉ, mau đi thôi!”

Họ lập tức lên xe của tên đầu trọc, Úc Kim Hương vội quay đầu xe, chạy về phía sau.

Bọn họ vừa đi. Bên đường có vài chiếc xe việt dã phóng nhanh đến.

Thấy hai người nhóm Úc Kim Hương đã đi xa rồi, còn Độc Lang với Diễm Vũ thì bất tỉnh trên đường.

Tên cầm đầu đập mạnh vào vỏ xe.

“Mẹ kiếp, vịt đã vào tay rồi còn có thể bay được! Rốt cuộc là ai cứu cô ta?”

“Đại ca, chúng ta có đuổi theo không?” “Đuổi con mẹ mày chứ đuổi, dưới núi toàn là người, mày không muốn sống nữa à. Mau đưa hai đứa vô dụng này đi thôi!”

“Ôi vãi, thầy, vừa rồi thầy cũng ác quá đấy!”

Lúc này, Úc Kim Hương hơi kính phục nói.

“Hết cách rồi, không ác thì chúng ta đều phải chết ở đói"

Trần Khiêm đang thầm nghĩ, may mà mình đến xem, không thì thật sự xảy ra chuyện rồi.

“Nhưng mà thầy!”

Úc Kim Hương hình như nghĩ ra gì đó nên lên tiếng nói.

“Sao vậy?”

“Vừa nãy lúc em xuống xe, thầy cũng ở trên xe, sao đột nhiên thầy lại chạy ra phía sau bọn họ được chứ?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn