Thiên Mệnh Chí Tôn


Cùng lúc đó, có vài cô gái thỉnh thoảng còn nhìn Trần Khiêm với vẻ khinh bỉ.

Dường như đang thể hiện biểu cảm rằng sao một bông hoa nhài lại cắm vào một bãi phân trâu thế này nhỉ.

“Anh Siêu, cậu nhìn tên kia đi. Không ngờ là Kim Phi lại gả cho loại người này, nghe nói là giảng viên của đại học Thiên Thành, không hiểu nổi mà, thật sự không biết Kim Phi nghĩ gì nữa!”

Nhà vệ sinh bên ngoài. Mấy chàng trai bất mãn nói.

Dù sao thì Úc Kim Phi xinh đẹp như vậy, trước đây có chàng trai nào là không thích cô ta đâu, nhất là Doãn Siêu, trước giờ vẫn luôn thích Úc Kim Phi.

Nhưng trong lòng Úc Kim Phi có người khác rồi, mọi người đều không có cơ hội.

Giờ thì hay rồi, khó khăn lắm cơ hội mới đến thì không ngờ Úc Kim Phi lại gả cho người ta, hơn nữa còn gả cho một người nhu nhược như vậy.

Dù sao thì thân phận của bọn họ cũng hiển hách, đương nhiên là sẽ coi thường loại giảng viên đại học như Trần Khiêm rồi.

“Hừ, đúng đấy, làm chúng ta muốn nói gì với Kim Phi cũng không tiện nói mà. Có anh ta ở đây, con mẹ nó thật chướng mắt!”

Một chàng trai khác nói.

“Đã vậy thì làm cho anh ta cút xéo đi! Để anh ta biết được, buổi tụ tập của chúng ta không phải là nơi loại người như anh ta có thể tham gia vào!”

Doãn Siêu lạnh lùng cười.

Thấp giọng nói với mấy chàng trai.

Sau đó mọi người quay lại phòng riêng.

“Ôi, nói mới nhớ, sau khi Kim Phi kết hôn, chúng ta vẫn chưa uống với chú rể một ly rượu đàng hoàng. Người anh em Trần Khiêm, anh cướp mất nữ thần của tất cả bọn tôi rồi, thế nào, chúng ta cũng phải uống một ly chứ!”

Thái độ của Doãn Siêu khác lạ, cười nói với Trần Khiêm.

Mấy chàng trai khác đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Trân Khiêm, lạnh lùng cười.

“Được thôi! Quả thực là phải uống một ly, anh muốn uống thế nào?”

Trần Khiêm cười nói. “Được, vừa khéo hôm nay tôi mang đến một hộp. rượu ngon, đã nhờ người đi lấy rồi, chúng ta uống rượu trắng đi!”

Doãn Siêu không ngờ Trần Khiêm lại thật thà như vậy.

“Được, rượu trắng ngon, tôi thích rượu trắng!" Trân Khiêm cười nói.

Rõ ràng Úc Kim Phi cũng nhận ra được nhóm Doãn Siêu muốn làm gì.

Vốn cũng muốn nhắc nhở Trần Khiêm để tránh phải thất lễ.

Nhưng thấy anh não phẳng như vậy, Úc Kim Phi cũng bất lực.

Cứ để anh ta uống đi, uống chết rồi thì thôi!

Úc Kim Phi ngoảnh đầu sang một bên.

Đã có một người ôm hai hộp rượu trắng tới.

“Ha ha, người anh em Trần Khiêm, không giấu gì anh, người anh em này của tôi nhà mở xưởng rượu, lớn lên từ trong bể rượu. Cậu ấy là chính còn chúng tôi là phụ, vui vẻ uống với anh một ly, như vậy không sao. chứ?”

Doãn Siêu cười nói.

“Rất tốt!”

Trần Khiêm tiếp tục gật đầu cười.

Nhưng không ai phát hiện ra, ánh mắt Trần Khiêm lóe lên một tia tà ác. Từ lúc luyện nội công của bác Tần dạy, Trần Khiêm đã miễn dịch với các loại rượu từ lâu rồi.

Thậm chí là các loại độc tố bình thường Trần Khiêm cũng sẽ không gặp vấn đề gì.

Huống hồ là mấy thứ rượu nước này...

Chủ yếu là Trần Khiêm thấy đám Doãn Siêu chĩa mũi nhọn vào mình quá, nếu anh mà chịu được thì anh đã không phải là Trần Khiêm rồi. Đã muốn chơi vậy thì cứ chơi thôi...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn