Thiên Mệnh Chí Tôn


Nhưng rượu hăng lên thì đâu có quan tâm đến cái này.

Sau khi nôn xong, một lát sau Doãn Siêu mới về phòng riêng.

“A

Lúc này nghe thấy trong phòng riêng truyền ra tiếng hét.

Doãn Siêu đẩy cửa phòng bao ra nhìn.

Thấy Đào Tử đang nằm trên đất, phun máu ra ngoài, hai mắt trợn trắng.

“Mau! Gọi xe cấp cứu đi!” Hai mắt Doãn Siêu trừng lớn, hét lên. Tiếng xe cấp cứu từ xa đến gần.

Sau khi giải quyết xong, Úc Kim Phi với Trần Khiêm mới lên xe của mình về nhà.

“Anh... thật sự không sao à?”

Thấy sắc mặt Trần Khiêm không có chút gợn sóng nào, Úc Kim Phi ngạc nhiên hỏi.

“Không sao, nói cho cô một bí mật. Trời sinh tôi đã miễn nhiễm với rượu rồi, uống nhiều thì tiểu nhiều, muốn đi tiểu thôi!"

Trâần Khiêm cười nhạt.

“Không nhìn ra đấy, anh chẳng hiền lành chút nào cải"

Úc Kim Phi không khỏi liếc Trần Khiêm một cái.

Lúc này, Úc Kim Phi nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi nghe xong, cô ta ừ nhẹ hai tiếng rồi cúp máy. Lúc này, trông có vẻ lo lắng.

“Là mẹ tôi ở nước ngoài về, bà ấy biết chuyện tôi giấu bà ấy lén lút kết hôn rồi!”

Úc Kim Phi cau mày nói.

“Không quan tâm nữa, bà ấy thích thế nào thì cứ thế ấy đi?”

Úc Kim Phi ngay lập tức lái xe về nhà.

Câu ta là Trần Khiêm? Dựa vào đâu mà cậu ta bước vào nhà họ Úc chúng †a?”

Sau khi đến nhà, lúc này, một người phụ nữ kiêu sa ngồi trên sofa đứng lên, chỉ vào Trần Khiêm mắng nhiếc.

Tô Hồng ở nước ngoài nghe được tin dữ này nên về.

Sau khi nghe nói con gái tự mình quyết định rồi kết hôn với một người đàn ông nhu nhược hèn nhát, Tô Hồng đã tức giận ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bà ta vội vã về nước.

“Việc của con không cần mẹ lo. Con thế nào là việc của conl”

Úc Kim Phi đáp lại không một chút khách sáo.

“Không cần mẹ quan tâm? Nhưng mà Kim Phi, rốt cuộc là con nghĩ gì vậy, bao nhiêu cậu ấm đến cửa cầu thân đều bị mẹ từ chối. Cho dù con muốn gả, mẹ có thể không quản con, con cũng có thể không cần nể mặt người mẹ này. Nhưng con cũng không thể nào gả cho loại người này, khiến cho nhà họ Úc mất mặt vì con chứ?”

Choảng!

Nói đến cuối cùng, Tô Hồng ném vỡ tách trà.

Hơn nữa còn ném dưới chân Trần Khiêm.

Từ đầu đến cuối Trần Khiêm không nói câu nào cả.

“Còn nữa Kim Hương, nghe nói chuyện này là con xúi giục, để xem sau này mẹ xử lý con thế nào. Nhân lúc. mẹ ở nước M tìm khách hàng, hai đứa con quả thực là muốn tạo phản rồi!”

Nói xong, Tô Hồng đến trước mặt Trân Khiêm.

“Chát!"

Bà ta vung giáng một bạt tai: “Cũng không xem lại xem cái nết của mình là gì, xứng với nhà họ Úc tôi sao? Nói cho cậu biết, biết điều thì hai đứa ly hôn! Cậu! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn