Thiên Mệnh Chí Tôn


Trân Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm người này.

Chỉ cảm nhận hơi thở thôi thì đã thấy người này không tầm thường rồi.

Soạt soạt soạt!

Lúc này, vài tia sáng lóe lên với tốc độ rất nhanh đã đứng sau lưng Trần Khiêm rồi.

Đó là bốn người đàn ông mặc đồ đen khoác áo choàng đen.

Giống như người trước mặt, trông kĩ năng của bọn họ dường như vượt xa mình.

Nhà họ Mạc? Trần Khiêm không khỏi thầm nói trong lòng.

“Trần Khiêm, hôm nay gọi cậu ra đây tổng cộng có hai việc!”

Lúc này, người mặc đồ đen phía trước nói.

Nghe giọng, là của một lão già.

“Việc gì?”

“Nhà họ Trần truyền thừa mấy trăm năm vẫn là gia tộc giàu có và danh giá, cậu là cậu chủ nhà họ Trần mà lại nhãn nhục đi ở rể như vậy, làm ô uế gia phong! Chuyện thứ nhất là dạy dỗ cho cậu một bài học!”

Người đàn ông đồ đen nhàn nhạt nói.

“Ông biết thân phận của tôi? Nghe ông nói thì hình như không phải người của nhà họ Mạc?”

Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi. Nhưng người áo đen không trả lời.

Bỗng nhiên, bóng dáng ông ta vụt lên, đi thẳng về phía Trần Khiêm.

Không đợi Trần Khiêm phản ứng, chát chát! Hai cái tát trời giáng đã rơi lên mặt.

Trong tích tắc, ông ta lại quay về vị trí ban đầu.

Tốc độ vô cùng nhanh, dường như mọi chuyện chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Trân Khiêm hoàn toàn không có sức đánh trả.

“Rốt cuộc... các người là ai?”

Trần Khiêm lại ngạc nhiên rồi nghỉ ngờ lần nữa.

“Chuyện thứ hai, tôi theo lệnh của chủ thượng đến đón cậu đi gặp ngài, nhưng chuyện nhân sâm vua này có lợi ích lớn cho cậu, tôi với tứ đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc sẽ ở lại bên cạnh cậu, thời cơ đến thì bọn họ sẽ đưa cậu đi!”

“Đông Nam Tây Bắc?”

“Có thuộc hại"

“Khoảng thời gian này, bốn người sẽ ở lại bên cạnh Trần Khiêm, bất cứ chuyện gì cũng phải nghe theo lệnh của cậu ấy. Đến khi cậu ấy lấy được nhân sâm vua rồi thì đưa cậu ấy về gặp chủ thượng!”

Người áo đen dặn dò.

“Vâng!”

Người áo đen gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn