Thiên Mệnh Chí Tôn


“Con biết rồi mẹ. Nhưng mà lạ thật đấy, ông chủ của Tập đoàn Thiên Long hình như rất bí ẩn, có một số dịp sẽ không tham gia, không biết buỗi lễ lần này của nhà họ Úc chúng ta, ông lớn thần bí này có tới hay không nữa!”

“Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể phất lên nhanh chóng, có lẽ ông lớn này cũng không tâm

thường đâu!”

Úc Kim Hương nói.

“Quả thật lần này về nước, chị cũng có nghe qua chuyện của Tập đoàn Thiên Long. Chỉ nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Long còn rất trẻ, thuộc hạ cũng rất hung hãn. Còn xuất thân của anh ta thế nào thì không biết, mẹ có biết không?”

Úc Kim Phi cũng hơi tò mò hỏi.

Đặc biệt là lúc nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Long bằng tuổi với cô ta, Úc Kim Phi lại càng thêm tò mò. Rốt cuộc người đàn ông trẻ tuổi này trông thế nào, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, khiến cho rất nhiều người cam tâm tình nguyện đi theo anh chứ?

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, hầu hết các cô gái đều vô cùng sùng bái những nhân vật anh hùng lãm liệt như vậy.

Ngay cả Úc Kim Phi cũng không ngoại lệ.

“Việc này mẹ cũng không rõ, nhưng hôm tập đoàn bọn họ khai trương, nhà họ Úc chúng ta cũng phái người đến chúc mừng. Chỉ là ông chủ của Thiên Long không có mặt!” Tô Hồng nói.

“Nhưng mẹ tin chắc là lần này cậu ta sẽ tới thôi. Dù sao thì hiếm ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của nhân sâm vua mà. Đến lúc người của Thiên Long tới, hai chị em con phải biểu hiện cho tốt. Lỡ như cậu ta nhìn trúng một trong hai chị em con, vậy thì từ nay nhà họ Úc chúng ta thật sự là bá chủ của Thiên Thành rồi. Nhà họ Ngụy gì gì đó đều cuốn xéo hết!”

Tôn Hồng khoanh tay cười.

“Mẹ, con đã kết hôn rồi!”

Úc Kim Phi cau mày nói.

“Vớ vẩn, kết hôn gì? Đừng tưởng mẹ không biết con kết hôn với đồ bỏ đi kia là muốn làm gì, vô dụng thôi. Hoạt động lần này tổ chức xong thì hai đứa lập tức li hôn, đúng là mất mặt mài!”

Tô Hồng tức giận đến mức mặt trắng bệch.

“Cô Tô, thầy của bọn cháu rất giỏi, còn từng cứu chị Hương nữa!”

Tất nhiên mấy người nhóm Mắt Kinh cũng đến giúp đỡ.

Lúc này ở bên cạnh nói.

“Đi đi đi, mấy đứa trẻ con thì hiểu cái gì, tình nghĩa với tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Tô Hồng nói.

“Thầy, thầy đến rồi à!”

Trần Khiêm nghe theo dặn dò của Úc Kim Hương, từ sớm đã đi sắp xếp phòng cho khách.

Lúc này mới qua đây. “ừ"

Trần Khiêm gật đầu cười: “Vừa khéo ở trường được được nghỉ vài ngày, các em có thể đến đây chơi!”

“Đúng đấy thầy!” Nhóm Mắt Kính cười nói. “Hừ, đồ ăn hại, ở đây ra vẻ vênh váo gì chứ, cũng

không coi lại cái nết của mình đi. Nếu không nhờ Tiểu Phi nhà này, cậu có thể đến được mấy dịp thế này sao?”

Tô Hồng vừa chỉ vào ngực Trần Khiêm vừa nói. Nói trắng ra thì theo yêu cầu trong lòng Tô Hồng, con rể của mình ít nhất phải là nhân vật có số má mới được. Cuối cùng lại là cái thứ này đây.

Đương nhiên là cảm thấy ấm ức rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn