Thiên Mệnh Chí Tôn


Ba mẹ con nói chuyện với nhau, còn Trân Khiêm ở bên cạnh nghe.

Càng nghe thì càng cảm thấy thói nịnh bợ của Tô Hồng quá nặng rồi.

Lúc này, dưới núi có một dãy xe sang dừng lại mà người ngoài chưa từng thấy.

Một nhóm vệ sĩ trang nghiêm mở đường, có hai cô gái từ trên xe bước xuống.

Cô gái đứng đầu khoảng hai mươi lăm tuổi, quả thực rất có khí chất.

Còn cô gái kia nhỏ hơn một chút, khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi.

Cô gái nhỏ tuổi hơn khoác tay cô gái đứng đầu, hai người đi lên núi.

“Cô ấy đến rồi!” Tô Hồng kích động, bật cười nói.

Hai chị em Úc Kim Hương cũng lần lượt nhìn người đến.

Trần Khiêm cũng đứng lên nhìn người vừa đến. Tô Hồng kích động không nói thành lời.

Chị em Úc Kim Phi nhìn phía về phía xa xa, cũng bị vẻ ngoài tao nhã của cô gái đứng đầu thu hút.

Bởi vì cô ấy chắc chắn có một gương mặt mà ngay cả con gái cũng phải ghen tị.

Trần Khiêm thấy người vừa đến thì mí mắt giật mạnh.

“Chị Lam? Tiểu Bối?”

Trần Khiêm kinh ngạc, suýt chút nữa là gọi thành tiếng.

Đúng vậy, người vừa đến chính là Thẩm Lam - vị hôn thê của mình, và cô em họ Tiểu Bối.

Những người này cũng chính là người nhà họ Trần. Hơn nửa năm rồi, chớp mắt đã hơn nửa năm rồi.

Từ lúc mình rời khỏi nhà họ Trần, lúc nào cũng nhớ đến bọn họ. Đọc‎ 𝘵ru𝐲ện‎ 𝘵ại‎ ﹛‎ 𝘛r𝖴𝓂‎ 𝘵ru𝐲ện.vn‎ ﹜

Không ngờ mình lại có thể gặp lại người thân sớm như vậy.

Trần Khiêm kích động. Nhưng rất nhanh Trần Khiêm đã bình tĩnh lại.

Chuyện mình mất tích đã mang lại cho gia tộc một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Nếu bây giờ tùy tiện nhận người quen, một khi bị người khác bóc trần.

Vậy thì cố gắng của nửa năm nay đều công cốc rồi.

Lúc đấy thì cơ nghiệp đã thành lập chẳng mấy chốc cũng bị nhà họ Mạc xóa sổ thôi.

Không được, tạm thời không thể nhận người quen! Trần Khiêm liếc nhìn Thẩm Lam và Tiểu Bối.

Sau đó quay đầu rời đi.

“Em Thẩm, cuối cùng cũng đợi được em rồi!”

Tô Hồng hào hứng nói.

“Để chị đợi lâu rồi!"

Thẩm Lam mim cười trả lời.

Lúc này, nhìn ở khoảng cách gần đã ngay lập tức. khiến cho Úc Kim Phi như bị lu mờ.

Thẩm Lam chào hỏi với Tô Hồng.

Cũng chính lúc này, ánh mắt của Thẩm Lam khựng lại.

Nhìn thấy một bóng người đang đi đến một căn phòng khác.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn