Thiên Mệnh Chí Tôn


“Nhưng mà anh, giờ anh quay về thật sự là quá tốt rồi. Em nghĩ, nếu nói tin này với cô, chú, chị họ, với cả chị Lam nữa thì bọn họ nhất định sẽ rất vuil”

“Đặc biệt là chị Lam, cả ngày chị ấy cứ nhớ anh thôi. Bây giờ chuyện trong nhà gần như đều dồn trên vai chị Lam cả. Em biết là chị ấy rất mệt, nhưng chị ấy nói phải sắp xếp chuyện nhà cửa thật tốt rồi đợi anh về, chị ấy nhất định sẽ rất vui, để em gọi chị ấy qua! Đúng rồi, còn phải gọi điện cho chú nữa!”

Tiểu Bối phấn khích không biết làm gì mới tốt.

“Đợi đã Tiểu Bối, thật ra hôm nay anh cũng không nhịn được nên mới gặp em. Tiểu Bối, em phải hứa với anh một chuyện, chuyện tối nay đừng kể với ai, bất cứ ai cũng không được kể, nhé?”

Trần Khiêm lau nước mắt nói.

“Hả? Tại sao vậy anh?”

Tiểu Bối không hiểu, hỏi.

“Bởi vì anh giết con trai thứ ba của Mạc Trường Không, tiêu diệt thế lực của ông ta ở Tây Nam. Bây giờ là thời khắc quan trọng của Mạc Trường Không, một khi tin tức của anh lộ ra ngoài, nhà họ Trần sẽ chịu thiệt hại nặng nề, anh cũng không sống được, em hiểu không?”

Trần Khiêm nói.

“Cái gì? Mạc... Mạc Kiếm là do anh giết sao?”

Tiểu Bối che miệng, đứng lên vì sốc.

“Nhưng em nghe nói, Mạc Kiếm bị một vị cao thủ thần bí nào đó đưa đi, đến hiện tại vẫn đang mất tích mài Người nhà họ Mạc tìm hắn ta đến sắp phát điên rồi, đến bây giờ vẫn không có một chút manh mối nào!”

Tiểu Bối ngạc nhiên.

“Ừ, Mạc Kiếm chết không sót lại một chút dấu vết nào, ngay cả một cọng lông cũng không. Nhà họ Mạc muốn tìm hắn ta, e là còn quá sớm rồi Trần Khiêm cười khổ.

“Vậy anh giết hắn thế nào?

Ngay cả cao thủ hàng đầu trong gia tộc cũng không giỏi bằng thuộc hạ của Mạc Kiếm chứ đừng nói là Mạc Kiếm!”

“Đối với anh, tên Mạc Kiếm đó chẳng là cái thá gì cả. Tóm lại Tiểu Bối, hứa với anh, đừng nói gì về việc em gặp. anh. Với lại, buổi lễ đấu giá lần này vô cùng nguy hiểm, hai người phải hết sức cẩn thận. Có hoạt động gì thì em phải báo với anh đầu tiên, anh sẽ âm thầm bảo vệ và giúp đỡ hai người!”

Trần Khiêm ôm vai Tiểu Bối rồi nói.

Tiểu Bối nặng nề gật đầu: “Em hiểu rồi, em không nói với ai hết. Dù sao thì anh không xảy ra chuyện gì là em đã rất vui rồi!”

“Đứa trẻ ngốc. Phải rồi, tại anh là chủ tịch của Tập đoàn Thiên Long. Tiểu Bối, buổi đấu giá lần này, em phải giúp anh lấy được nhân sâm vua! Dù sao thì thứ này em mang về nhà họ Trần cũng không có tác dụng gì!”

Trần Khiêm nói.

“Không thành vấn đề! Nhưng mà anh, em có thể giữ bí mật chuyện của anh, nhưng em có thể nói cho chị Lam không, ngày nào em cũng ở bên chị Lam, thấy chị ấy mỗi ngày đều buồn bã nhớ đến anh, em không chịu nổi!"

“Đến thời điểm thích hợp anh sẽ xuất hiện, em đừng nói chuyện này!”

Trân Khiêm dặn dò lại lần nữa.

“Em biết rồi..."

“Suyt!"

Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm ra hiệu cho Tiểu Bối.

“Có người đến, đừng lên tiếng!”

Trần Khiêm cau mày, nhẹ giọng nói.

Tiểu Bối sợ hãi, lập tức không dám nói chuyện.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bối, bóng Trần Khiêm lóe lên, sau đó rời khỏi phòng.

Lúc này, bên ngoài biệt thự có một người mặc đồ đen đeo mặt nạ từ từ đến gần.

Trần Khiêm nhìn cành cây dưới chân mình, sau đó cố ý giãm lên.

Sột soạt! “Hửm?”

Người mặc đồ đen đó lập tức cảnh giác, sau đó nhanh chóng sải bước dài rút lui.

“Kỹ năng tốt như vậy! Xem ra lần này đến đây đều không phải là hạng người tâm thường!”

Trần Khiêm lấy khẩu trang ra đeo, vội vàng đuổi theo...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn