Thiên Mệnh Chí Tôn


Anh lo lắng đi qua đi lại trong căn phòng.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra.

Một ông lão dẫn theo mấy cô hầu gái mở cửa đi tới.

"Trên tay các cô đều bưng theo một khay đồ, phía trên bày nhiều loại đồ đạc khác nhau.

Tất cả đều bày trên chiếc bàn trước mặt Trần Khiêm.

"Mở tiệc chiêu đãi mình sao? Đúng là hiện giờ mình cũng đang đói bụng, nhưng mà mấy món trước mặt này †rông cũng mất khẩu vị quá đấy!"

"Những thứ này đều để cho tôi ăn?"

Trần Khiêm hỏi.

Ông lão cười ha hả gật đầu, chắc là ông ấy bị câm điếc, ông ra vài dấu tay, ý bảo Trần Khiêm ăn hết mấy. món đó đi.

"Vậy được, tôi nếm thử xem sao nào!"

Trần Khiêm cầm đũa gắp một miếng đen sì sì lên.

Dù sao bọn họ cũng nói đó là thức ăn rồi, có không ngon đến mấy cũng nhét đầy bụng được thôi.

Có phải nơi này của bọn họ lạc hậu quá, thế nên mới làm ra mấy thứ dở như này chăng?

Thử nào! Trần Khiêm bèn bỏ miếng "đồ ăn" đó vào miệng. Dùng răng cắn vỡ, bên ngoài bọc một tầng bột mì, nhưng bên trong lại mềm mại, cắn vỡ trong nháy mắt lại cảm nhận được có nước sốt chảy ra thấm vào đầu lưỡi.

"Đăng quá đi mất!"

Trần Khiêm nghẹn đỏ cả mặt, đau khổ rít gào.

Ông lão vẫn ra hiệu cho Trần Khiêm nuốt hết.

"Đây... đây là cái gì? Làm sao lại đắng như vậy?” Trần Khiêm buồn nôn nói.

Ông lão ra dấu tay, Trần Khiêm hiểu ngay ý của ông.

"Sao cơ? Thứ ông cho tôi ăn là mật rắn? Thứ bên trong chưa chín mà hoàn toàn là đồ sống?"

Trần Khiêm giật mình nói. Ông lão lại ra một dấu ray.

"Đây là mật của một con mãng xà ba trăm năm tuổi? Thứ quý giá như vậy sao?"

Ông lão liên tục gật đầu cười.

Ý bảo Trần Khiêm ăn nốt mấy thứ còn lại trên đĩa. "Đây lại là thứ gì vậy?"

"Gì cơ? Mắt ưng? Ọe...!"

Nhìn một cục đỏ lòm lòm nằm trên đĩa, Trần Khiêm nổi đầy gai ốc.

Thế nhưng ông lão lại bắt Trần Khiêm ăn hết mấy thứ đó xong mới vui lòng bỏ đi.

"Rốt cuộc nơi đây là cái chốn quái quỷ nào vậy?" Trần Khiêm nôn mửa một trận, thầm nghĩ.

Nhưng chuyện anh không ngờ đến là thứ kinh khủng hơn còn chờ đợi ở sau.

Một tháng tiếp theo, Trần Khiêm trừ việc mỗi ngày phải ăn những thứ như mật rắn mấy trăm năm gì đó còn phải tắm ở một ao nước thuốc.

Trần Khiêm cũng biết một chút về phương pháp. ngâm tắm này, trước bác Tân cũng dùng nó huấn luyện anh giống như vậy.

Nhưng Trần Khiêm cảm thấy công dụng của ao. nước thuốc này còn cao hơn cái của bác Tân nhiều.

Thời gian một tháng ngắn ngủi, thực lực của Trần Khiêm đột ngột tăng mạnh lần thứ hai.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có ý định cướp gốc nhân sâm vua, bởi vì một tháng này, đám người kia chia gốc nhân sâm ra làm ba mươi phần cho Trần Khiêm dùng dần.

Hiển nhiên, bọn họ đang dùng hết các cách để Trần Khiêm trở nên mạnh mẽ hơn.

Thế nhưng, rốt cuộc, bọn họ là ai?


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn