Thiên Mệnh Chí Tôn


"Vâng, thưa thiếu điện chủ!"

Trần Khiêm đứng dậy: "Nếu tôi nhớ không lầm, nền móng sáng lập nên nhà họ Mạc của Mạc Trường Không chính tại Long Giang."

Chuyến đi này, cũng thuận tiện đòi lại một chút nợ với bọn họ thôi.

Trân Khiêm vuốt ve chậu hoa tươi trước mặt. Nghĩ đến nhà họ Mạc, đôi tay của anh chợt dừng lại.

Đột nhiên, chậu hoa đang xanh mơn mởn như thế đột nhiên héo rũ trong nháy mắt.

Bác Ôn nhìn thấy vậy, mí mắt giật lên liên hồi.

Quả nhên, chuyện mà chủ thượng lo lắng sẽ xảy ra với thiếu điện chủ một chút cũng không sai.

Lần này thiếu điện chủ trải qua cải tạo của Luyện ngục, thực lực nay đã tăng vọt đên một trình độ phi thường, thậm chí còn mạnh hơn so với chủ thượng khi trước.

Nếu như không phải sợ vì thế mà thiếu điện chủ rơi vào con đường bất chính.

Chủ thượng cũng không phải lo lắng mà để bác Ôn đi theo Trần Khiêm như vậy.

"Thiếu điện chủ, tôi có câu này chẳng biết có nên nói hay không!"

"Bác Ôn cứ nói!"

"Chuyện tìm kiếm linh hồ cần mất nhiều thời gian, tôi lo lắng trong khoảng thời gian này, nếu như thiếu điện chủ không thể tự khống chế bản thân sẽ dễ bị tâm ma khống chế, ban đầu khi chủ thượng luyện thành công lực. Long Tượng có một phương pháp giải quyết, hay là thiếu điện chủ thử xem saol"

Bác Ôn nói. "Là phương pháp gì?”

"Năm đó chủ thượng cũng đau đầu vì tâm ma, ông ấy luôn đi tìm biện pháp có thể khống chế tâm tính của mình, bởi vì chỉ cần nắm bắt thành thạo lực Long Tượng trong tay thì lập tức có thể tiến vào cảnh giới Tông sư!"

"Ông ấy từng đi hỏi thăm các tăng lữ, con chiên nhiều tôn giáo, cũng đã âm thầm về Hoa Hạ nhờ danh sư chỉ điểm, nhưng lúc đầu, một câu không vừa lòng thôi thì chủ thượng đã... Haiz, chủ thượng liền thẳng tay giết luôn bọn họ. Sau lại bỏ qua phương pháp này, đến tận một ngày chủ thượng đột nhiên ngộ đạo, ông ấy phong bế thực lực của chính mình, trở về với lối sinh hoạt giống như người dân bình thường, thoạt nhìn ông ấy chỉ như một người đàn ông góa vợ không có con, cứ vậy lắng xuống một thời gian. Đến lúc ông ấy hoàn toàn bộc lộ thì thực lực đã đạt đến mức nhuần nhuyễn cao siêu, bước vào cảnh giới Tông sư!"

"Phương pháp này đối với người này có thể phù hợp nhưng với người khác thì chưa chắc, thế nhưng thiếu điện chủ cũng từng trải qua cuộc sống nghèo khổ, trong lòng từ đầu chí cuối vẫn chôn dấu tấm lòng nhân ái, tôi nghĩ có thể thử dùng phương pháp này." Bác Ôn nói. Trân Khiêm gật đầu.

"Phương pháp phong bế thực lực này ông nội cũng có dạy cho tôi. Như vậy cũng tốt, hiện chưa tìm được linh huyết, mấy ngày nay nên rời bỏ đấu tranh, tự phong bế thực lực bản thân là được. Nói không chừng tôi lại nhanh chóng có thể sử dụng thực lực một cách thành thạo, bước vào cảnh giới Tông sư thần bí!"

Trần Khiêm cười nói: "Cảm ơn bác Ôn đã nhắc nhở!" Lúc này vang lên tiếng gõ cửa phòng.

Ngọc Nhi vội vã xông tới!

"Cậu chủ!"

"Có chuyện gì vậy Ngọc Nhi?"

"Tôi nghe bọn họ nói rằng anh...anh sắp phải đi rồi, là thật sao?”

Ngọc Nhi nói. Trần Khiêm cười nói.

"Anh... anh đi đâu vậy?”

Ngọc Nhi khóe mắt đỏ rực ngước nhìn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn