Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm đi thẳng tới chỗ ông lão kia.

Tâm trạng của ông lão không vui, vẫn luôn lắc đầu, cuối cùng đành tìm một góc cực kỳ vắng vẻ mà dọn sạp hàng của mình.

Bởi nơi này sẽ không có ai chê cười lão nhà quê như ông cả.

"Ông lão, ông chỉ có một món đồ này sao?"

Trần Khiêm đuổi theo đến, đi tới quầy hàng, anh ngồi xổm xuống cười bắt chuyện với ông lão.

"Không chỉ có mỗi thứ này đâu, tôi vốn không nhớ đến nó, là bên tổ chức tìm đến, một hai bảo tôi phải tới, họ nói miếng sắt này của tôi có thể bán được rất nhiều tiền. Thế nhưng đến rồi lại để tôi bị người ta đuổi đi, haiz, cậu nhóc có thuốc không, cho tôi một điếu nào, hút xong điếu này tôi về thôi! Buổi trưa tôi còn phải nấu cơm cho cháu gái ăn nữa!"

Ông lão thở dài nói. "Góp

Trần Khiêm đưa cho ông một điếu thuốc: "Ông nói bên ban tổ chức gọi ông tới, thế họ nhìn thấy mảnh sắt này của ông rồi à?"

Trần Khiêm liếc nhìn, bản khắc bằng sắt này không có gì đặc biệt, nhiều nhất là ở mặt trên còn sót lại một chút cảm giác cổ xưa, nhìn qua giống như đồ cổ.

"Bọn họ thấy nó trên tivi, không phải có chương trình chuyên thu mua đồ cổ đấy à, thứ này là đồ gia truyền của nhà tôi, tôi có lên chương trình tivi kia, chuyên gia nói đồ của tôi đúng là đồ cổ, thế nhưng không có tí giá trị khảo cổ và nghệ thuật nào cả!"

"Sau này, bên ban tổ chức tìm đến tôi, nói rằng thứ này của tôi có thể bán cho lũ Tây, không chừng còn bán được với giá trên trời cơ, thế nên bảo tôi đến đây ngồi thử xem!"

"Hơn nữa bên ban tổ chức cũng dặn tôi đến thì phải đi tìm bọn họ trước tiên, đưa đồ cho bọn họ. Nhưng tôi đâu hiểu mấy thứ này, nghe thấy bán được tiền tôi bèn đến đây từ sớm, ở bên ngoài đi vòng vo nửa ngày cũng không gặp được ai, tôi mới đi vào bên trong này bán thử!"

"Cậu nhóc, dân buôn không tin được đâu, bọn họ bảo bán một trăm nghìn tệ, không chừng chỉ đưa cậu có năm nghìn, chúng ta vẫn nên tự vào bên trong buôn bán mới được!"

Lúc nói chuyện, ông lão đã hút hết một điếu thuốc.

Trân Khiêm vội vàng đưa thêm một điếu nữa.

Trần Khiêm cầm lấy bản khắc suy tư một hồi tỉ mẩn, trong lòng đã có tính toán.

"Bác này, miếng sắt này của bác bao nhiêu tiền, tôi muốn mua, ông ra giá đi, thế nào cũng được!"

Trần Khiêm cười nói.

"Há, cậu nhóc này, thứ này không có giá trị khảo cổ hay nghệ thuật gì đâu, mang ra lừa bọn Tây thôi, chỉ là một miếng sắt vụn mà thôi!" Có lẽ được hút không hai điếu thuốc, ông vội vàng khuyên can.

"Không sao mà, thứ này có tác dụng với tôi, ông lão yên tâm!"

"Thực sự?" "Đương nhiên là thực!"

"Vậy tôi có thể lấy cái giá định cắt cổ bọn Tây hay không?”

"Tùy ông..."

"Năm trăm nghìn tệ!"

Ông lão đỏ mặt hét giá, bởi ông nghe nói chỉ cần là đồ cổ thì có bao nhiêu người nước ngoài cũng mua hết.

Trần Khiêm cười khổ một tiếng: "Nào chỉ năm trăm nghìn tệ, tôi đưa cho ông năm triệu luôn, cầm tiền rồi ông có thể sống những tháng ngày thoải mái, giữ lại thứ này ông cũng đâu dùng tới..."

Trần Khiêm chưa nói hết, bởi vì nửa câu sau là:

Không chừng còn khiến ông rước lấy mối họa diệt cả nhà...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn