Thiên Mệnh Chí Tôn


Cửa phòng mở ra.

"Ôi, tôi còn tưởng là ai, thì ra lại là Dương Hạ, bảy. tám năm không gặp trông đã lớn như vậy rồi. Sao?

Đến nhà chúng tôi làm gì, không phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?"

Người mở cửa là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Lúc này miệng cười nhưng lòng không cười.

Chặn trước cửa ngăn không cho ai vào.

Lời nói chứa đựng sự dè bỉu.

Bên trong nhà ồn ào, rõ ràng đang có nhiều khách.

"Thím, bảy năm nay không gặp, nhớ mọi người nên cháu đến thăm!"

Dương Hạ cười xa cách.

Nhẹ nhàng đẩy bà thím sang một bên rồi đi vào. "Hừ, cô...!"

Bà thím tức giận.

Trong phòng có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện, có nam có nữ, có già có trẻ.

Thấy Dương Hạ tới, không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ.

"Chao! Đây không phải Tiểu Hạ sao? Còn tưởng là ai, lâu ngày không gặp, đã lớn như vậy rồi!"

Người đàn ông trung niên đứng lên, vừa mừng vừa lo.

"Chú"

Dương Hạ gật đầu chào.

"Ha ha, thật đúng là nghèo đứng giữa phố không ai hỏi, giàu một chút đã có khách đến thăm. Chắc là nghe Tiểu Chí nhà chúng ta được thăng chức nên đến làm thân đây mài"

Một người phụ nữ ngồi trên sofa vừa bóc quýt ăn vừa ngoa ngoắt nói.

Nghe như vậy, vài em trai em gái nhỏ tuổi ở đó đều nhìn Dương Hạ bằng ánh mắt cười cợt.

"Thím hai, miệng thím nhiều năm qua vẫn không thay đổi chút nào. Cháu nhớ năm đó, cũng tại nơi này, thím cũng cười cợt mẹ cháu như vậy!"

Dương Hạ cười nhạt.

"Hờ hờ, Tiểu Hạ, việc năm xưa đừng nhắc đến nữa. Đúng rồi, năm đó ba cháu bị bệnh, mấy năm nay không có liên lạc không biết giờ ông ấy thế nào rồi?"

Chú họ Cả quan tâm hỏi thăm.

"Đã khỏe rồi ạ!"

Dương Hạ nói.

Khoảng tám năm trước, ba của Dương Hạ bị bệnh, mấy năm trước vì bị lừa mất rất nhiều tiền, không có tiền chữa trị nên anh đã đến gặp anh họ ở Long Giang vay tiền.

Nhưng mà, cho dù mẹ cô ta có hạ mình nhún nhường như thế nào bọn họ cũng không cho mượn.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn