Thiên Mệnh Chí Tôn


"Tiểu Hàm, em chạy đến đây làm gì?"

Trong một rừng cây ven hồ.

Lục Hàm che miệng nhìn lén.

Bả vai bị ai đó vỗ nhẹ khiến cô giật nẩy người.

"Chị, hai người đến đây làm gì?"

"Gòn không phải vì lo cho em sao, em nhìn gì vậy?"

Lục Tuyết hỏi.

"Chị nói nhỏ nhỏ thôi, chị mau nhìn đi, ba ở kia kìa, hơn nữa cái người kia rất giống Trần Khiêm, ôi, đáng tiếc là nhìn không rõ lắm!"

Lục Hàm sốt ruột nói.

"Ba nói nhà chúng ta có một kẻ thù tên Vương Đại Hải, bây giờ xem ra đang đối phó với tên Vương Đại Hải kia. May mà đến kịp, nếu không e rằng Tiểu Hàm đã làm lỡ chuyện lớn của ba rồi. Còn về tên Trần Khiêm mà em nói, sao anh ta ở đây?"

Lục Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Trần Khiêm, cũng có chút kinh ngạc.

Lúc này, bọn họ cũng không dám động đậy, ba chị em núp xuống xem trận đấu đằng xa.

"Cậu Trần, xem ra Đại sư Mạnh không chống đỡ nổi rồi, cậu mau lên đi!"

Lục Tông Nguyên trỏ Vương Đại Hải nói.

Trần Khiêm hít một hơi sâu, hai tay chắp sau lưng, không nói năng gì.

"Cậu... cậu Trần, lúc này cậu không thể nửa đường rút lui được, đêm nay, tôi đã đem tính mạng cả gia tộc đặt ở đây!"

Lục Tông Nguyên thấy Trần Khiêm không có ý định động thủ.

Nhất thời có chút nóng nảy.

"Cậu Trần, hay là cậu có điều kiện gì nữa, cứ việc nói, chỉ cần làm được tôi nhất định sẽ làm hết sức!"

Ông ta lại van nài.

“Tôi nghe người ta nói tổ tiên nhà họ Lục nổi tiếng dân gian về thuần hóa động vật, còn để lại một quyển sách cổ gọi là "Kinh Bách Thú”?"

Trần Khiêm chậm rãi hỏi. Lục Tông Nguyên chột dạ.

Mắt không kiềm được liếc nhìn Mạnh Khang đằng xa đang chiến đấu kịch liệt.

Vội vàng cười cầu hòa: "Cậu Trần, đó là nghề của tổ tiên, đã sớm thất truyền, cậu xem người nhà họ Lục chúng tôi đâu còn ai có hứng thú tìm hiểu nữa!"

Hai tay Trần Khiêm đút túi, không động đậy.

Còn Mạnh Khang có vẻ như sắp bị đánh bay.

Lục Tông Nguyên càng gấp gáp.

Vốn tưởng rằng trả thù lao cho Trần Khiêm, cho anh chút hư vinh là đủ để anh ra tay, nói không chừng nhà họ Lục còn có thể lợi dụng được.

Hơn nữa, còn có Mạnh Khang ra mặt.

Nhưng bây giờ Lục Tông Nguyên mới hiểu rõ.

Tên nhóc này thấy lợi mới đến, e rằng Mạnh Khang đã kể cho cậu ta nghe về câu chuyện của tổ tiên.

Anh lại lật lọng ở giờ phút then chốt, thừa nước đục: thả câu.

Đúng vậy, nhà họ Lục đúng là có một quyển "Kinh Bách Thú", có thể đọc được tiếng muôn thú. Năm đó nhà họ Lục dựa vào nó để gây dựng sự nghiệp, thành lập thế gia, rồi truyền đến tận bây giờ.

Nhưng đến đầu thời dân quốc, nhà họ Lục cho rằng món nghề này vô dụng, nên không tiếp tục theo đuổi nữa.

Nhưng "Kinh Bách Thú" vẫn là báu vật lưu truyền trong gia tộc.

Tuy không còn dùng đến, nhưng Lục Tông Nguyên vẫn biết đây là sách cổ quý giá.

Mà bây giờ, rõ ràng bị bắt chẹt. "Được, nếu cậu Trần có thể cứu nhà họ Lục chúng tôi, tôi nguyện ý tặng cậu quyển "Kinh Bách Thú" coi như là tạ ơn!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn