Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, là tôi!" Cửa bị đẩy ra, Lục Hàm thò đầu nhìn rồi đi vào.

“Lục Hàm, chẳng phải cô về phòng nghỉ ngơi rt sao lại đến đây?”

Trần Khiêm bất lực cười. Mình vừa về, Lục Hàm đã chạy đến tìm mình. Hỏi mình làm thế nào mà giỏi như vậy.

Trần Khiêm cũng không định giấu cô ấy, nói với cô ấy mấy câu, sau đó đuổi cô ấy về.

Nhưng không ngờ giờ lại đến nữa rồi.

“Tôi về càng nghĩ càng thấy sai. Hừ, anh không đủ thành ý gì cả, ở trên tàu chúng ta đã nói xong rồi, sau này chúng ta là bạn, anh sẽ đến tìm tôi, cuối cùng anh lại chẳng đến tìm tôi, còn lừa tôi nữa, hóa ra anh tài giỏi như vậy!”

Lục Hàm ngồi xuống nói.

“Ha ha, được rồi, xem như tôi sail”

Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

Lục Hàm nhìn Trần Khiêm, cười ngọt ngào: “Vậy anh nói xem anh còn xem tôi là bạn không?”

“Tất nhiên!”

Trần Khiêm nói.

“Vậy thì tốt, anh dạy tôi ném dao đi, tôi cũng muốn học!"

“Bây giờ là thời đại gì rồi, học mấy thứ chém giết này làm gì?”

“Không, tôi đã từng thấy người vô cùng tài giỏi rồi, quả thực là vượt qua giới hạn của cơ thể luôn, tôi cũng muốn được như vậy!”

“Đợi có cơ hội, thế này đi, ngày mai tôi có thể dạy cô một chiêu thức. Nhưng học cái đó thì cần nhiều năng lượng, cho nên cô mau quay về nghỉ ngơi đi!”

Trần Khiêm không nói nên lời, cười.

“Được thôi! Nhớ đấy nhé, nói lời phải giữ lời, nếu không thì không phải đàn ông đâu! Tôi đi đây!”

Lục Hàm vui vẻ đi ra. Vừa tới cửa, “Chị, sao chị đến đây?”

“Tiểu Hàm, thì ra em ở đây, chị đến tìm anh Trần có chút chuyện, em ra ngoài trước đi!”

Người đến là Lục Tuyết.

Vì chuyện ngày mai phải học kỹ năng mà Lục Hàm cũng không nghĩ nhiều, ngay lập tức rời đi.

“Anh Trần, đã muộn như vậy, tôi còn tưởng anh đã ngủ rồi!”

Lục Tuyết đi vào, cười nói. Trần Khiêm nhìn cô ta một cái.

Anh không có ấn tượng gì tốt về Lục Tuyết cả, bộ dạng đầy mưu mô.

“Có chuyện à?”

Trần Khiêm nói.

“Anh Trần, tôi nghe ba tôi nói, anh đến Long Giang là muốn tới An Lĩnh tìm linh huyết. Nói không chừng nhà họ Lục chúng tôi có thể giúp anh chuyện này. Ngoài ra, sau này anh có dự định gì vậy?”

Lục Tuyết nói.

Giờ đây Trần Khiêm đã chứng minh được thực lực của mình.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn