Thiên Mệnh Chí Tôn


Mấy hôm nay Lục Tông Nguyên đã âm thầm quan sát, phát hiện Mạnh Khang tiếp xúc rất thân mật với Trần Khiêm.

Có điệu bộ mời chào.

Lúc đầu, Lục Tông Nguyên cũng không để bụng. Dù sao thì tình nghĩa giữa mình với Mạnh Khang đã được nhiều năm vậy rồi, Lục Tông Nguyên tin rằng, một khi xảy ra chuyện gì thì Mạnh Khang sẽ đứng về phía mình thôi!

Nhưng ông ta sai rồi.

Cho đến tối qua, sau khi Lục Tông Nguyên biết Mạnh Khang nói cho Trần Khiêm bí mật của nhà họ Lục.

Thì Lục Tông Nguyên đã đề phòng Mạnh Khang.

Cho nên lúc này, Lục Tông Nguyên vội lúng túng lấp liếm.

“Hừ, Lục Tông Nguyên, ông cho rằng tôi đây là đứa trẻ lên ba sao. Vừa nãy tôi đã nghe thấy rồi, ông thông đồng với nhà họ Mạc, bán đứng cậu Trần. Lục Tông Nguyên, cậu Trần cứu cả nhà họ Lục, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Ông lại lấy oán trả ơn! Ông còn có lương tâm hay không?”

Mạnh Khang chỉ vào Lục Tông Nguyên, hét lên.

Hai tay Lục Tông Nguyên cứng đờ.

Lúc này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Cậu ta mưu đồ cướp “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục là đã tự tìm đường chết rồi. Đại sư Mạnh, tôi thấy tình nghĩa giữa hai ta cũng chẳng phải hời hợt gì nên mới ở đây lựa lời khuyên nhủ. Chuyện này có nhà họ Mạc ra tay, ông mau về nghỉ ngơi sớm đi!”

Lục Tông Nguyên nhãn nhịn nói.

“Quay về? Hôm nay có Mạnh Khang tôi ở đây, các người đừng hòng động vào một sợi tóc của cậu Trần.”

Lục Tông Nguyên nuốt nước bọt, nặng nề gật đầu: “Được, Mạnh đại ca, ông đã không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Hôm nay có nhà họ Mạc ở đây, để tôi xem ông có thể làm gì được tôi?

Nói xong thì nhìn về phía Mạc Vân Hải của nhà họ Mạc.

Đương nhiên Mạc Vân Hải biết ý.

“Có trách thì trách thì trách ông lo chuyện bao đồng thôi.”

Mạc Vân Hải lạnh lùng nói.

Mấy tên thuộc hạ lập tức hành động, đánh nhau với Mạnh Khang.

Mạnh Khang có nhiều chiêu thức, cũng đã bước vào cảnh giới võ sĩ nội kình rồi.

Trong mắt Mạnh Khang, người bình thường chẳng là gì cả.

Nhưng lúc này, người phải đối phó là nhà họ Mạc.

Tối qua quyết chiến với Vương Đại Hải, Trân Khiêm đã ra tay giải quyết đối phương, cứu Mạnh Khang một mạng.

Đây... là điều mà Mạnh Khang đã tận mắt thấy.

Hơn nữa, cậu Trần lại dành cho mình sự tôn trọng mà trước nay chưa từng được nhận.

Để Mạnh Khang không còn bị sỉ nhục nữa.

Chỉ dựa vào hai điều này thôi cũng đủ để Mạnh Khang dốc lòng rồi.

Vì vậy Mạnh Khang vô cùng liêu mạng.

Lúc ông ấy nôn nóng thì đám con cháu nhà họ Mạc không phải là đối thủ.

“Người này là võ sĩ nội kình, xem ra ngồi ghế khách quý của nhà họ Lục cũng không đơn giản nhỉ!”

Mạc Vân Hải ở bên cạnh lắc đầu cười khổ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn