Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó mấy người bọn họ đến một quán cơm.

Dương Hạ với những người khác cũng ở đây.

Nhưng Dương Hạ không dám nói gì thêm với người nhà họ Mạc.

“Mau ăn đi, xem thời gian thì chắc là gia chủ sắp đến Long Giang rồi, chịu đựng được khoảng thời gian này thì chúng ta có thể được cứu rồi!”

Mạc Vân Sơn vội nói.

Một nhóm người ăn như hổ đói.

Lúc này, cửa quán cơm mở ra.

Một nhóm người đi vào.

Khiến cho mấy người nhà họ Mạc run rẩy, cơm ăn vào cũng không dám nuốt!

“Thiếu điện chủ, mời ngồi!”

Một thuộc hạ kéo ghế, Trần Khiêm chậm rãi ngồi xuống.

Dương Hạ ở một bền nhìn Trần Khiêm.

Nước mắt lưng tròng, không dám hé răng.

Trần Khiêm bây giờ hoàn toàn khác với trước đây. Đúng vậy, anh hoàn toàn thay đổi rồi.

Anh giống một cậu chủ rồi, hơn nữa còn là một cậu chủ làm việc rất tàn nhẫn.

Ha ha, nói đến cũng thật trớ trêu. Trước đây mình với Trần Khiêm ở bên nhau, luôn mơ ước có một ngày Trần Khiêm sẽ giàu có, trở thành một cậu chủ hô mưa gọi gió.

Nhưng bây giờ, Trần Khiêm thực sự trở thành cậu chủ rồi, không còn là tên nghèo tâm thường khiến mình chán ghét và tự ti nữa.

Tại sao, ngay cả mình cũng sợ anh ta chứ.

Lúc này, Dương Hạ không dám nói câu nào.

Cúi đầu.

“Cậu Trần, tội gì phải ép nhau như vậy. Quả thực nhà họ Mạc quá đáng, nhưng cũng không cần phải giày vò với sỉ nhục chúng tôi thế này! Cậu Trần, kết liễu chúng tôi luôn đi được không?”

Mạc Vân Sơn đứng lên nói.

Trần Khiêm không ngẩng đầu lên trả lời chỉ ngồi nghịch ấm trà.

“Tôi liều với cậu!”

Một thanh niên không nhịn được, không chịu nổi tra tấn tinh thần thế này, xông tới.

Bị bác Ôn ra hiệu cho thuộc hạ giết.

“Được thôi, theo tin tức của tôi thì lúc này Mạc Trường Không đã về đến Long Giang rồi, tôi tin là không. lâu nữa sẽ đuổi đến đây thôi!”

Trần Khiêm cười.

Nghe thế, cả Mạc Vũ và Mạc Vân Sơn đều kích động.

Trông chờ mong mỏi, cuối cùng cũng có hi vọng rồi.

Gia chủ về rồi, chỉ có gia chủ mới có thể đấu với Trần Khiêm một trận.

“Đã vậy thì cậu Trần có thể đường đường đấu với Mạc Trường Không - Nhị trưởng lão, gia chủ của nhà họ Mạc ở Long Giang! Lần này cậu tàn sát nhiều người như vậy, quả thực cần phải có một lời giải thích!”

Mạc Vân Sơn nói.

Mạc Vũ nắm lấy cánh tay của Mạc Vân Sơn. Nghe thấy ba mình sắp đến, rõ ràng Mạc Vũ rất kích động.

Hắn thề, hắn phải khiến nhà họ Trần trả cái giá đắt gấp trăm lần.

“Tiếc là, các người không thấy được cảnh này rồi. Sở dĩ tôi đến gặp các người, là muốn nói với các người, sau khi ăn uống no say thì tự sát đi...”

Trần Khiêm nhếch mép cười lạnh lùng.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn