Thiên Mệnh Chí Tôn


Mí mắt Mạc Vân Sơn giật mạnh.

Vẻ mặt Mạc Vũ cũng đầy tuyệt vọng.

Đợi một lát nữa ba mình về rồi, chỉ cần một lát thôi.

Nhưng lúc này, Trần Khiêm bảo bọn họ tự sát.

Tất cả hi vọng đều tiêu tan!

Mạc Vân Sơn lại càng cảm thấy hối hận.

Tại sao lại đắc tội với Trần Khiêm chứ, tại sao!

Nếu hôm đó không dẫn người đến An Lĩnh thì sẽ không có chuyện hôm nay.

Tự kết liễu còn hơn để bi Trần Khiêm giết!

Như vậy vẫn còn có danh dự...

Xong việc, Trần Khiêm với những người khác ra ngoài.

“Trần Khiêm!” Lúc này, Dương Hạ gọi Trần Khiêm. “Sao thế?”

“Có... có phải tiếp theo anh sẽ đối phó với nhà họ. Long không?”

Dương Hạ khóc nói.

Trần Khiêm gật đầu.

“Tôi xin anh...”

Gô ta định nói thì bị Trần Khiêm giơ tay cắt ngang.

“Tỉnh Tây Nam, tôi đã nhờ người mua cho cô một phần tài sản lớn ở đó, đủ để mấy đời sống vô tư không cần lo nghĩ, cô đến đó sống đi, việc tiếp theo cô không cần quan tâm nhiều!”

Trần Khiêm giơ tay.

Lập tức có thuộc hạ đem đến một bảng hợp đồng.

Trần Khiêm nhìn Dương Hạ, nhẹ nhàng lau vệt nước mặt trên mặt cho cô ta.

“Lấy hợp đồng rồi, sống cho tốt! Tôi đã định là không quay lại con đường trước đây nữa rồi!”

Trần Khiêm nói.

Nói xong, Trần Khiêm rời đi. Dương Hạ muốn nói gì đó. Cô ta muốn đi với Trần Khiêm.

Nhưng nhìn bóng lưng dứt khoát của Trần Khiêm, Dương Hạ che miệng, khóc nức nở...

“Không!!!!"

Cổng trang viên nhà họ Mạc.

Một nhóm người uy nghiêm đáng sợ đến. Thấy hiện trường.

Một lão già phát ra tiếng hét đau đớn.

Tay ông ta nắm chặt, gân xanh trên cánh tay như sắp vỡ ra.

Cả người dày đặc sát khí.

“Là ai làm? Là ai làm?”

Ông ta năm lấy một người sống sót, tức giận hỏi.

“Là... là Trần Khiêm nhà họ Trần, hắn diệt nhà họ Mạc. Gia chủ, tôi nhảy xuống giếng mới thoát được nạn này!"

Một thanh niên khóc nói.

“Trần... Trần Khiêm? Sao có thể chứ?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn