Thiên Mệnh Chí Tôn


Mặt trời còn chưa mọc hẳn, cháu đã quỳ ở đây gào. khóc rồi, chẳng lẽ cháu muốn khóc tang cho ông già này à?”

Mặc dù ông lão này đã tuổi cao sức yếu, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

Có điều trên người ông ta giăng đầy mạng nhện, lại còn da bọc xương nữa, nên tạo cho người khác cảm giác ông ta cực kỳ già nua, cũng không có gì lạ.

Nhưng Mạc Trường Không lại rất cung kính ông ta. Tính ra mình đã không gặp chú Ba hai mươi năm rồi. Ông ta nuốt nước bọt nói:

“Ông chú Ba, ông cứu cháu với, cháu bị hai ông cháu Trần Điểm Thương truy sát, hơn nữa hai người này còn giết hại hai đứa con của cháu nữa, bọn trẻ chết rất thảm, toàn bộ đều chết thảm.”

Mạc Trường Không lại khóc lóc.

“Từ lâu ông đã đọ sức với lão già Trần Điểm Thương này rồi, không ngờ ông ta lại tái xuất thế tục rồi. Ha ha, thật thú vị, thật thú vị mà. Nhưng tại sao ông ta lại quen biết hậu bối như cháu? Hơn nữa sao ông ta có thể giết hai đứa con của cháu chứ, ông ta không thèm làm vậy đâu!"

Mạc Thương Long lạnh nhạt nói.

“Ông thấy có lẽ hai đứa con của cháu đã gây chuyện thị phi, cuối cùng lại tự rước họa vào thân nhỉ?”

Ông ta nói tiếp.

“Cho dù hai đứa con của cháu không tốt thì cũng không đến nỗi phải chết thảm, con trai thứ ba của cháu là Mạc Kiếm bị bọn họ ném vào trong độc cốc, để muỗi ăn tươi nuốt sống, rồi ép con trai Mạc Vũ của cháu phải †reo cổ tự vẫn! Ông chú Ba à, sao ông có thể ngồi yên không quan tâm đến chứ? Thực lực của Trần Điểm Thương tuyệt đối đứng đầu thiên hạ, không ai có thể địch lại, Trường Không không phải đối thủ của ông ta, nếu ông chú Ba không ra mặt cầu xin Trần Điểm Thương tha mạng cho cháu, vậy không bằng bây giờ cháu chết trước mặt ông chú Ba, giữ lại mặt mũi cho nhà họ Mạc.”

Nói xong, Mạc Trường Không nhắm thẳng vào một cây đại thụ, rồi lao nhanh qua đó, muốn đập đầu chết.

Thân hình Mạc Thương Long bỗng biến mất, đợi đến khi xuất hiện, một tay ông ta đã giữ đầu Mạc Trường Không.

“Hỗn xược, người nhà họ Mạc của ta mà lại bị Trần Điểm Thương dọa cho sợ mất mật à? Đứng đầu thiên hạ, không ai có thể địch lại gì chứ? Mạc Thương Long ông mà phải đi cầu xin tên Trần Điểm Thương đó à, thật nực cười! Thật nực cười!”

Mạc Thương Long khẽ híp đôi mắt già nua lại.

Ánh mắt lóe lên tia lửa giận.

“Trường Không, cháu yên tâm đi, chỉ cần có ông ở đây, ông cháu nhà họ Trần kia không làm gì được cháu đâu! Mạc Thương Long ông sẽ đòi lại lý lẽ cho cháu, đi †ìm Trần Điểm Thương kia tính sổ.”

Mạc Thương Long lạnh lùng nói.

“Cảm ơn ông chú Ball!”

Mạc Trường Không nhào vào lòng Mạc Thương Long, rồi ôm Mạc Thương Long khóc lớn.

Đột nhiên, ông ta chạm vào cánh tay của Mạc Thương Long.

Rồi sửng sốt một lát. “Hả! Ông chú ba, cánh tay của chú?” Mạc Trường Không bỗng ngã bệch xuống đất.

“Ha ha, cháu muốn hỏi tại sao cánh tay trái của ông lại không còn à?”

Mạc Trường Không trịnh trọng gật đầu.

Bởi vì ông chú ba mặc trường bào nên ông ta không hề nhìn ra điểm này.

Hóa ra cánh tay trái của chú ba đã không còn nữa, điều này đã làm Mạc Trường Không sửng sốt.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn