Thiên Mệnh Chí Tôn


Đây là một ngọn núi lớn trong khu rừng rậm rạp.

Ngọn núi lớn này bị khí độc bao phủ, trông vô cùng. âm u, làm cô ấy hơi sợ.

Thẩm Lam đi một mình trong ngọn núi lớn, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

Bởi vì trong này gần như không có ai.

Nhưng cô ấy vừa xuyên qua khỏi khu rừng, trước mắt đã rộng mở sáng sủa.

Trước mắt là một khe suối, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất rõ ràng.

Mà bền cạnh khe suối có một cô gái mặc đồ trắng đang đứng.

Trong hoàn cảnh cô độc thế này, lại nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc đồ trắng, bất kỳ ai cũng cảm thấy sợ hãi.

“Gô... cô là ai?”

Thẩm Lam thấy cô gái đó đưa lưng về phía mình thì khẽ hỏi.

“Cứu tôi với, chỉ có chị mới có thể dẫn anh ấy tới đây cứu tôi!”

Giọng nói của cô gái đó vang lên, mang theo vẻ khóc lóc thê lương.

“Ai có thể cứu cô thế?”

“Cứu tôi với, chỉ có chị mới có thể dẫn anh ấy tới đây cứu tôi!”

Cô gái đó lại khóc lóc.

Sau đó, Thẩm Lam thấy cô gái đó đang từ từ xoay người lại.

Thẩm Lam mở to mắt ra nhìn.

Nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt còn chảy ra máu.

“Áp” Thẩm Lam sợ đến mức hét toảng lên. “Chị sao thế chị Lam?”

Bên tai bỗng vang lên tiếng quan tâm của Trần Khiêm.

Lúc này mới làm Thẩm Lam dần yên ổn lại.

Thẩm Lam nhào vào lòng Trần Khiêm, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.

“Chị mơ thấy ác mộng à?”

Trần Khiêm hỏi.

“Ừm, một ác mộng rất đáng sợ, tôi mơ thấy mình chạy vào một khu rừng rậm rạp âm u, không hề có bóng. người, nhưng cuối cùng lại chạm mặt với một cô gái mặt đầy máu, cô ta còn nói tôi dẫn người tới cứu cô ta.”

Thẩm Lam vội nói ra những gì mình mơ thấy.

“Có thể gần đây xảy ra quá nhiêu chuyện, có lẽ đã làm chị Lam mật rồi. Trời còn một lúc nữa mới sáng, chị nằm nghỉ thêm một lát đi, tôi sẽ ở bên chị, không sao.

đâu. Trần Khiêm lắc đầu nói.

“Tôi không ngủ được, từ khi nhìn thấy bức tranh Vô Danh đó, trong lòng tôi luôn bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Còn nữa Tiểu Khiêm, giờ tôi càng nghĩ càng thấy bóng lưng cô gái đó rất giống một người.”

“Giống một người?”

“Đúng vậy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã nhìn thấy một cô gái bằng tượng đá trong bức Vô Danh Đồ đó, cô ta bị người khác chặt đứt ngang, rồi nằm trên mặt đất, mà tượng đá đó thật sự rất giống cô gái mặc đồ trắng này, thật sự rất giống đó!”

Thẩm Lam sợ đến mức mặt đỏ bừng lên. “Không sao đâu, chuyện này rất bình thường mà, có lẽ chị bị bức tranh Vô Danh đó dọa sợ thôi, chị nằm nghỉ thêm một lát đi!”

Dưới lời khuyên của Trần Khiêm, cuối cùng Thẩm Lam cũng nằm xuống giường.

Trần Khiêm cũng không để tâm đến chuyện này.

Đợi đến khi trời sáng, hai người cũng tự thu dọn rồi thức dậy.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn